Tiểu cô nương Thượng Cảnh Lan rất không vui, cảm thấy hôm nay thật là xui xẻo. Đối thơ thì liên tiếp bị tiểu muội Cảnh Huy giành trước. Lúc trước chơi cờ với Trương Nguyên cũng thua thảm hại. Muội muội còn nhỏ tuổi chẳng thể trách được. Muốn trách thì trách cái gã Trương công tử kia, nàng nói:
-Cô cô, ván kế tiếp người chơi cờ với vị Trương công tử kia đi. Cô cô hãy đánh bại hắn để hắn không còn cao ngạc nữa.
Thương Đạm Nhiên mỉm cười lắc đầu nói:
-không được.
Rồi thầm nghĩ "Ngôi chơi cờ cùng một thiếu niên nam tử mới lần đầu gặp gỡ, vậy ra thể thống gì nữa chứ? Thương Cảnh Lan lắc lắc tay của Thượng Đạm Nhiên, dùng dằng cả người năn nỉ nói:
-Cô cô ơi, đánh một vấn đi mà, con năn nỉ có cô đó. A, phải rồi, Trưởng công tủ biết bịt mắt chơi cờ đây cô cô. Chúng ta bịt mắt của hắn lại, vậy thì hắn sẽ không nhìn thấy cô cô nữa, xem như không phạm đến quy tắc lễ nghi rồi đúng không nào?
Bên kia Trương Nguyên không nhịn được, bật cười ra tiếng. Thương Đạm Nhiên hơi đỏ mặt một chút, hơi sẵng giọng nói: -Không được vô cớ gây rối, hay là cô cô đánh cờ với cháu, chấp cháu bốn con trước nè. Thương Cảnh Lan rất bướng bỉnh, không đạt được mục đích thì không bỏ qua, chu mỏ nói: -Cháu nào có đánh lại có cô cơ chủ. Cháu cùng cô cô chơi cờ cũng giống như cháu chơi cờ cùng với tiểu Huy tiểu Kỳ vậy. Chẳng thú vị gì cả.
-Đâu có đâu tỷ.
Tiểu Cảnh Huy chen miệng vào nói:
-Ta và tỷ tỷ chơi cờ rất thú vị mà. Chính là vì tỷ tỷ cố không giết nhiều quân nên cuối cùng tiểu Huy mới ăn lại mây quân tốt. Thương Cảnh Lan lớn tiếng thở dài, cảm thấy cô muội muội này nói chuyện thật là rối rắm: -Tiểu Huy, tỷ tỷ và cô cô nói chuyện, ngươi là trẻ con không được xen miệng vào. Rồi nói với Thượng Đạm Nhiên:
-Ta kém hơn cô cô, hình như cũng kém hơn cả vị Trương công tử kia. Cho nên cô cô và Trương công tử chơi cờ với nhau mới là thú vị.
Thấy mưa gió mịt mù, trong đầu các nhỏ bằng gỗ này lại khá tối tăm, cô bé bồi thêm một câu:
-Cô cô và Trương công tủ thắp đèn lên đại chiến ba trăm hiệp thì tuyệt vời.
Thương Đạm Nhiên vội vã ho khan, cháu gái Thương Cảnh Lan gần đây đang đọc quyển "Tam Quốc Diễn Nghĩa” thích Yên Nhân, Trương Phi cho nên động một chút lại "đại chiến ba trăm hiệp”, trước mặt người ngoài vẫn nói chuyện không cân nhắc, thật khiến cho Thương Đạm Nhiên thẹn thùng hết sức, nàng ta bèn quát lên:
-Nếu vẫn không nghe lời thì lần sau ta sẽ không dẫn người ra ngoài chơi nữa. Thương Cảnh Lan bị cô cô quát lớn như vậy, cái miệng nhỏ nhắn mím lại như muốn khóc. Thương Cảnh Huy đúng bên cạnh hốt hoảng, nói: -A, tỷ tỷ muốn khóc rồi kìa. Tiểu Huy không khóc thì tỷ tỷ cũng đừng khóc.
Nói như vậy thì cũng không khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Cái miệng nhỏ nhắn của Thượng Cảnh Lan mím chặt lại nhung nước mắt lại tràn mi.
Thương Đạm Nhiên khẩn trương cúi người lau nước mắt cho cô cháu, an ủi nói:
-Thôi nào, sau này cô cô còn dẫn các cháu ra ngoài chơi mà. Đừng khóc nữa.
Thương Cảnh Lan bướng bỉnh, thút tha thút thít nói:
-Thế Cô cô... và Trương công tủ.. không chơi cờ sao?
Thương Đam Nhiên dở khóc dở cười, thật sự là không còn biện pháp nào với cô cháu gái này. Nhưng thực sự cũng không thể chiêu nổi, thật là khó xử.
Trương Nguyên nghe rõ mọi việc bên đó. Tiểu cô nương Thượng Cảnh lan đã ra sức tác hợp, Trương Nguyên cảm tạ tận tim gan, cô bé đã giúp ta, ta làm sao có thể để cô bé chịu uất ức chú, liên cất giọng nói:
-Thường tiểu thu, quả thực là tại hạ có thể bịt mắt chơi cờ. Chỉ cần nói cho tại hạ biết vị trí mới của quân cờ thì không cần ngồi đối diện cũng có thể đầu cờ. Trận mưa này tạm thời vẫn chưa ngớt ngay được. Để cho hai vị tiểu thư Cảnh Lan, Cảnh Huy xem điều thú vị cũng tốt.
Nước mắt của Thượng Cảnh Lan lập tức ngừng rơi, ánh mắt chớp chớp nhìn cô cô Thương Đạm Nhiên.
Tiểu Cảnh Huy vỗ tay: -Hay lắm, hay lắm.
Thương Đạm Nhiên biết là bịt mắt chơi cờ cần phải tính nhẩm và có năng lực nhớ dai hơn người. Chỉ có điều nàng chỉ mới nghe thấy mà chưa hề được thấy, không khỏi có chút tò mò. Nhìn cặp mắt trông mong của hai đứa cháu gái, nàng liên gật đầu "t” một tiếng.
Thương Cảnh Lan lập tức kêu to:
-Trưởng công tủ, cô cô đồng ý rồi. Lần này cô cô sẽ thay ta báo thù, nhất định sẽ giết cho công tử không còn mảnh giáp.
-Hãy nói nhỏ một chút.
Thương Đạm Nhiên ngồi vào bàn cờ, hai người bắt đầu đánh cờ, Trương Nguyên bịt mắt đánh cờ như thường lệ. Đạm Nhiên vừa bố trí cờ vừa lẩm bẩm như người đang độc thoại:
-Quân trắng đi trước đến vị trí nhân quan.
Ngón tay thon dài đặt một quân trắng lên vị trí sao vị tiểu phi.
Trương Nguyên lên tiếng nói:
-Đi "vị nhân phương”. Đây là muốn kẹp chặt viên tiểu phi trắng kia, quyết muốn áp sát tấn công.
Thương Đạm Nhiên lấy từ trong hộp quân cờ, nhặt một hột đen, đặt ở vị trí Trương Nguyên nói. Sau đó lại nhặt một hột trắng, miệng hô:
Trương Nguyên trả lời:
-Đi vị quan nhân.
Đây là vị trí phòng thủ lại.
Trong chốc lát thì hơn ba mươi quân cờ đã bày ra trên mặt bàn cờ, chúng đều tập trung ở góc trái trên cùng của bàn cờ. Một khối quân cờ đen của Trung Nguyên chiếm có một góc bàn cờ. Một khối đen quân cờ khác phân cách hai khối quân cờ trắng của Thượng Đạm Nhiên, chia ra làm hai. Ba khôi quân cờ quân lây nhau xông xáo chém giết, liều chết giằng co.
Thương Đạm Nhiên càng lúc càng kinh hãi, đã bị hạ hơn năm mươi quân cờ. Bàn cờ góc trên bên phải chi chít các quân cờ.
Ba khối quân cờ tranh nhau cầu sông, thế cục thật sục rất chặt. Mỗi một nước cờ, nàng phải suy nghĩ rất nhiêu. Nhưng Trương Nguyên thì hầu như không cần phải nghĩ ngợi gì. Chỉ cần nàng nói ra vị trí của quân cờ trăng nàng đặt tại vị trí nào, thì Trương Nguyên sẽ lập tức lên tiếng nói ra vị trí của quân cờ mình muốn đặt. Dường như trước mặt Trương Nguyên còn có bàn cờ lớn hơn đang đặt ở đó cho cậu ta xem, và dường như cậu ta cũng hiểu rõ bố cục bàn cờ hơn nàng.
Thương Đạm Nhiên gặp phải thế cục nan giải. Hai khối quân cờ của nàng muốn sống, mà khối quân cờ đen chỉ tập trung thành một khối. Không tài nào thoát ra được. Thương Đạm Nhiên nhặt quân cờ lên rồi do dự, ngước mắt nhìn lên thì thấy sáu người hâu đang đứng chắn phía trước, không nhìn thấy phía bên kia của Trương Nguyên, liền ra hiệu cho người hầu tránh ra một chút. Lúc này nàng mới nhìn ra chủ tử Trương Nguyên đang đứng ở lối vào lâu các. Trương Nguyên đưa lưng về phía này, mua không ngừng hắt vào trong, vạt áo xanh đã ấm. Trương Nguyên đối diện với vách đá rêu xanh, khoảng không hố nước và bầu trời mưa, tất nhiên là không có cả bàn cờ nào ở đó.
Thương Đạm Nhiên thầm nghĩ: "Thật có thể nhẩm tính chơi cờ à, hơn nữa cờ lục còn rất cao cường. Ta dường như khó lòng địch lại hắn, không những cờ lực mạnh mẽ mà trí nhớ cũng thật hiếm thấy."
Nàng định thần lại rồi lại tiếp tục chiến đấu. Nhưng hai khối quân cờ trắng bị một khối quân cờ đen giằng co. Nếu như hai khối cờ không thể phòng thủ thì chắc hẳn sẽ thảm bại.
Thương Đạm Nhiên nhíu mày suy nghĩ. Cả hai cô cháu nhỏ ngồi đối diện với bàn cờ cũng đồng loạt chống cằm, mắt hết nhìn ván cờ lại nhìn cô cô của mình.
Tiểu Cảnh Huy thì thâm nói với tỷ tỷ:
-Cô cô dường như kém hơn công tủ ca ca nên cô cô rầu rĩ.
Thương Cảnh Lan "hừ một tiếng rồi nhìn kỹ bàn cờ. Cờ lực của nàng cao hơn nhiều so với Cảnh Huy, nhìn ngay ra được khối cờ trắng của cô cô đang gặp nguy hiểm, bị phá ra làm hai, không có cách nào để phá vây. Điều này khiến cho Thương Cảnh Lan vô cùng kinh ngạc. Cô cô trong mắt nàng gần như là không gì mà không làm được: cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, sao cờ vây có thể bị bại trước Trương công từ chủ. Hơn nữa Trương công tủ còn không nhìn thấy bàn cờ.
Thương Đạm Nhiên suy nghĩ thật lâu mà không tìm ra kế sách, đang muốn nhận thua, liếc mắt thì gặp ánh mắt hai cô cháu nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mình và bàn cờ, lúc này nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ gian xảo trong đầu, liền cười nói:
-Bình vị vọng nhuận
Lúc nói ra nước cờ này, cô nàng Đạm Nhiên không hề đặt quân nào xuống bàn cờ, chỉ yên lặng chờ Trương Nguyên trả lời.
Lúc này Trương Nguyên không lập tức trả lời mà trái lại cậu ta "Hở” lên một tiếng, tay phải siết chặt rồi buông ra rồi lại siết chặt, tiếp đến bắt đầu đi qua đi lại, nhìn là biết ngay gặp phải chỗ khó rồi.
Tiểu Cảnh Huy thấy nụ cười trên khuôn mặt cô cô càng ngày càng rạng rỡ, nàng gần như muốn bật cười thành tiếng, liền nói:
-vẫn là cô cô lợi hại. Cô cô xuất tuyệt chiêu rồi. Lần này Trương công tử ca ca sắp thua rồi phải không cô
cô?
Thương Cảnh Lan mở to hai mắt nhìn. Nàng không rõ "Bình vị vọng nhuận” là ở nơi nào, là chiêu tuyệt diệu gì có thể trong khoảnh khắc chuyển bại thành thắng.
Thương Đạm Nhiên nhìn bộ dạng khổ sở của vị thiếu niên áo xanh đang đi lại trước lầu các gỗ. Nàng dùng nắm tay che lấy môi, đau khổ nín cười, rốt cục không kìm nổi nữa, lây quân cờ trăng trong tay bỏ lại vào trong hộp cờ, nhỏ giọng nói:
-Là ta thua.
Rồi nàng xoay người bước ra bên phía ngoài đầu các gỗ, hướng mặt ra hồ nước trước mặt, cười không ngừng. Đồ nữ trang vòng ngọc trên người cũng rung lên theo.
Tỷ muội Cảnh Lan, Cảnh Huy ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vì sao cô cô nhận thua mà lại cười thoải mái như vậy?
Sáu người đầy tớ kia cũng không hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao. Bình thường đại tiểu thư rất điềm đạm ít khi cười dữ dội như vậy, lần này sao lại ra thế nhỉ?
Trương Nguyên xoay người lại, chợt hiểu ra, hắn nói:
-Thì ra là thế. Thường tiểu tư trêu cợt tại hạ, để cho ta vật vã suy nghĩ đến khổ sở.
Thương Đạm Nhiên văn đã cười ít lại, vừa nghe Trung Nguyên nói như vậy thì không kìm nối lại cười rộ lên, cúi gập cả người xuống không dám quay đầu lại, nhưng tiếng cười thì không thể giấu được.
Trương Nguyên cuời dài nhìn cô gái đang cười run hết cả người này. Cô nàng này vừa đoan trang vùa khôi hài, thật sự khiến cho hắn rất thích. Kỳ thật, khi Trường Đạm Nhiên nói "Bình vị vọng nhuận” và thò tay lây quân cờ là hắn đã biết cô gái này đang trêu cợt hăn. Vì vị trí của "bình vị vọng nhuận” đã có quân cờ, không thể