Tiểu cô nương Thượng Cảnh Lan nhìn cô cô Thượng Đạm Nhiên đang cố nín cười, lại nhìn nhìn Trương Nguyên, vẫn không hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bèn hỏi:
-Cô cô, "bình vị vọng nhuận” rốt cuộc là ở vị trí nào ạ? Trương công tử không hỗ tiếp, vì sao cô cô lại nhận thua ?
Tiếng cười của Thượng Đạm Nhiên vẫn không ngớt, nàng vẫn không quay đầu lại. Nàng cười đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, ngượng ngùng không dám quay lại.
Thấy cô cô không trả lời, Thương Đạm Nhiên liên hỏi Trương Nguyên:
-Trương công tủ, "Bình vị vọng nhuận” là quân cờ ở vị trí nào?
Trương Nguyên liên thản nhiên bước thong thả lại bàn cờ, nhặt một quân cờ đen trong bàn cờ lên, mỉm cười nói:
-Chính là chỗ này.
Cô nương Thượng Cảnh Lan chợt hiểu ra, cười khúc khích nói:
-Hóa ra là cô cô đang trêu đùa Trương công tử. Ha ha, thú vị, rất thú vị. Cô cô, cái này có thể nói là tuy bại nhưng vinh không?
Thương Đam Nhiên đang định xoay người lại, vừa nghe cô cháu gái nói một câu "tuy bại nhưng vinh” như vậy thì lại cười rộ lên, càng lúc càng nhiều hơn. Tiểu Cảnh Huy lại nói một câu:
-Trương công tủ ca ca, người mặc dù thắng mà lại phải hổ thẹn, bị cô cô ta trêu đùa rồi.
Không xong rồi không thể nhịn được nữa. Thương Đam Nhiên ngã cả người lên trên lan can của căn nhà gỗ. Eo của nàng nhỏ và mềm mại, tay áo màu xanh nhạt ép sát vào thân người, thắt lưng bó chặt lấy eo, có thể nhìn ra hai chân của nàng thẳng tắp thon dài. Thương Đạm lúc này bất chấp tu thế bất nhã, cười đến mức gần như phải ngã xuống đất. Hai người hầu vội vàng tiên đến đỡ nàng. Mọi thứ đều được Trương Nguyên nhìn rõ. Cô gái này không bị áp lực về lễ giáo.
Hai tỷ muội Cảnh Lan, Cảnh Huy thầy cô cô của mình chơi cờ thua mà vui vẻ như vậy nên các nàng cũng cười theo không ngớt. Trong ngôi nhà gỗ tràn đầy tiếng cười. Tiếng cười này khiến cho cả mấy người hầu cũng cảm thấy vui vẻ mà cười theo.
Tiểu hề nô Vũ Lăng tự nhiên cảm thấy phấn chấn. Thiếu gia thật cù. Vừa nãy thiếu gia không chịu bộc lộ, hóa ra muôn đề vị cô cô này tự lộ ra. Thiếu gia thật thông minh.
Rốt cục thì Thương Đam Nhiên cũng ngang cười, chậm rãi xoay người lại. Nàng thấy Trương Nguyên đã vượt qua mây người hâu, đang đi về phía bên này. Nàng không bảo Trương Nguyên lui ra ngoài mà đứng ở lan can hỏi:
-Cờ lực của Trương công tử quả thật cao cường. Lối chơi cờ cũng kỳ lạ. Không biết Trương công tử tùng bái vị danh thủ nào để học chơi cờ vậy?
Ván cờ này tuy rằng Trương Nguyên đồ long đại thắng, nhưng đồng thời cũng thấy được cờ lực của Thượng Đạm Nhiên. Cờ lực của Thượng Đạm Nhiên có mạnh hơn Trương Đại một chút, nhưng so sánh với Trương Nguyên thì còn kém hai bậc, vẫn không thể thất bại nhanh chóng như vậy. Chỉ có điều cách chơi cờ của Trương Nguyên mới lạ khiến cho Thương Đạm Nhiên có phần khó thích ứng kịp.
Trương Nguyên đứng cạnh bàn cờ đáp:
-Tại hạ chơi cờ một cách tự nhiên, không bái vị danh thủ nào làm thầy cả. Tại hạ xem cách chơi cờ của Thương tiểu thư đường đường chính chính, chắc là đã được danh su chỉ dạy cho?
Thương Đạm Nhiên nói:
-Vô Tích danh thủ Quả Bách Linh tiên sinh từng đến Hội Kê thăm hỏi gia huynh năm năm trước, đã ở tệ xả mây tháng. Ta từng được ông ấy chỉ cho một chút kỳ nghệ. Tuổi nhỏ cờ lực non kém, khiến Trương công tử chế cười rồi.
Trương Nguyên gật đầu nói:
-Quá Bách Linh, người này ta biết, là đại quốc thủ.
Trương Nguyên đương nhiên biết Quá Bách Linh, ở Hoàng Long Sĩ xuất thế ngang trời. Thời Vãn Minh, kỳ nghệ của Quả Bách Linh vang dội cổ kim. Đại thân đứng đầu là Diệp Huớng Cao, Đông Lâm Cự Tu Tiên Khiêm Ích đều ca ngợi kỳ nghệ của Quá Bách Linh. Quá Bách Linh còn lưu lại "Quan tư phổ" khiến cho ba trăm năm sau Ngô Thanh Nguyên vẫn còn vô cùng sùng bái.
-Đại quốc thủ?
Thương Đạm Nhiên có chút kinh ngạc.
-Quả Bách Linh tiên sinh chỉ có thể xem là danh thủ thôi. Đại quốc thủ thực sự là Lâm Phù Khanh, y đang ở kinh thành. Danh thủ khắp bốn phương đều không đánh lại ông ta.
Trương Nguyên mỉm cười hỏi:
-Không biết vị Quá Bách Linh kia tuổi tác bao nhiêu, đã vào kinh chưa?
Thương Đạm Nhiên nói:
-Quả tiên sinh năm nay hơn hai mươi tuổi, nghe nói đầu năm nay sẽ vào kinh.
Trương Nguyên nói: -Có thể chủ. Quá Bách Linh vào kinh thì vị trí bá chủ kỳ đàn của Lâm Phù Khanh sẽ khó bảo vệ rồi.
-Trương công tủ biết Quả Bách Linh tiên sinh à?
Thương Đạm Nhiên thấy Trương Nguyên khẳng định như vậy thì không kìm nổi hỏi.
Trương Nguyên nói:
-Tại hạ chưa từng được gặp mặt, chỉ xem sách dạy đánh cờ của Quá Bách Linh. Cho nên tại hạ dám nhận định răng trong bốn mươi năm sau, kỳ đàn thiên hạ sẽ là của Quá Bách Linh.
Đạm Nhiên cảm thấy thiếu niên này nói chuyện rất có ý tủ, mỉm cười nói:
-Kỳ nghệ của Trương công tử không hề kém kỳ nghệ của Quá Bạch Linh năm năm trước. Chẳng lẽ Trưởng công tủ không muốn một ngày nào đó phân tài cao thấp với quá tiên sinh sao?
-Đúng, đại chiến ba trăm hiệp.
Thương Cảnh Lan rốt cuộc lại xen vào nói. Hơn nữa câu này cũng là câu nàng ta thích nhất vì nghe rất có khí thê.
Trương Nguyên cười nói:
-Tại hạ không muốn theo đường công danh kỳ nghệ. Hãy để cho quá tiên sinh độc bá thiên hạ đi. Thương Đạm Nhiên cười khẽ, muốn hỏi tiếp mà lại không dám hỏi. Thế rồi cô cháu của nàng tiểu Cảnh Huy lại hỏi thay cô:
-Trương công tử ca ca không muốn chơi cờ thì muốn làm cái gì?
Trương Nguyên nói:
Đương nhiên là đọc sách, khoa củ, rồi làm quan. À, chơi cờ chỉ là thứ yếu thôi.
Đôi mi thanh tú của Thượng Đạm Nhiên hơi giương lên. Nàng không nghĩ là Trương Nguyên sẽ trả lời như vậy, không kìm nổi hỏi:
-Làm quan để vì cái gì chứ?
Trương Nguyên đáp:
-Đại khái là tại hạ muốn làm rất nhiều việc. Tại hạ cũng không nói trước được, phải chờ đã.
Thương Đạm Nhiên bật cười, hỏi:
-Trưởng công tủ và Diêu sinh viên đánh cuộc với nhau. Trương công tử có thể thắng không?
Trương Nguyên gật đầu nói: -Tại hạ có thể thắng.
Thương Đam Nhiên hỏi:
-Vậy đề văn bát cổ là thế nào?
Trương Nguyên cười nói:
-Hiện tại thì dĩ nhiên không biết là đề nào. Diệu sinh viên được mệnh danh là thây kiện, gã cẩn thận tùng li, sao có thể để tại hạ biết đề trước được. Đến lúc đó phải do Diêu Phục ra đề, Lưu Khải Đông tiên sinh và huyện nho học Tôn Giáo thụ thẩm đề. Đây cũng là để đề phòng Diêu Phục ra để lung tung. Để bắt cổ cũng phải tuân theo quy củ mới được, muốn làm khó dễ tại hạ cũng không được. Mà người châm bài thi chính là năm mươi bôn sinh viên của núi Sơn Âm.
Thương Đạm Nhiên nói:
-Phải được ba mươi sáu người tán thành trên năm mươi bốn người thì huynh mới xem như là thắng đúng không?
Trương Nguyên gật đầu nói:
-Đúng vậy.
Thương Đạm Nhiên hỏi:
-Trương công tử đã học được bao nhiêu năm rồi?
Trương Nguyên nói: -Tại hạ mới đọc hết "Bát đại gia văn sao” và "Văn chương chính tông”. Hôm nay tại hạ theo tam huynh dạo chơi giải sầu, sau khi trở về sẽ đóng của nghiền ngẫm bát cổ.
Thương Đạm Nhiên không biết nên nói gì.
Nói thiếu niên này kiêu ngạo ngông cuồng ư? Thiếu niên này nói chuyện không nhanh không chậm, thần thái khiêm tốn, không có nủa phân kiêu ngạo tự mãn.
Nói thiếu niên này ngu muội vô tri ư? Lời nói hắn ta điềm đạm chắc chắn, lại có hiểu biết, không giống kẻ ngu dốt không biết trời cao đất dày là gì. Huông gì vừa rồi Thương Đạm Nhiên đã thua cờ vây Trương Nguyên. Điều này cho nàng một cảm giác rất mạnh mẽ rằng: "Trương Nguyên thật sự có thể thắng được lân đánh cược bắt cổ này.".
Gió không mãi một hướng. Mưa rào không rơi suốt ngày. Trận mưa lớn này trút xuống gần nửa canh giờ, dần dần cũng ngớt. Lão bộc Lương Mụ lẩm bẩm:
-Mua mau ngùng đi. Mua mau ngùng đi. Tiểu thư Cảnh Huy và Cảnh Lan nhà ta đã đói bụng rồi có phải không nào?
Tiểu thư Cảnh Huy nói:
-Đúng, ta đói bụng rồi.
Cảnh Lan chợt nói thầm:
-Nếu như trận mưa này không nhanh chóng ngừng thì hồ nước sẽ có sóng to, thuyền không thể đi được. Đến chừng chắc chúng ta đều chết đói ở đây mất thôi.
Nói xong thì tất cả mọi người cười rộ lên, nhìn trời thây mây đã tan, trời xanh sáng trong, mây ngùng kéo đến. Mấy bà vú liên thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Không hiểu tại sao, bỗng nhiên Thương Đạm Nhiên cảm thấy không được vui. Một khắc trước vẫn còn thoải mái vui vẻ đây, một khắc sau lại thấy buồn bã. Tại sao lại cảm giác như vậy thì nàng không biết rõ, chỉ cảm thấy vấn vương trong lòng. Nàng không kìm được, thuận miệng hỏi:
-Trương công tử và Diêu sinh viên đánh cuộc khi nào?
Trương Nguyên nói:
-Là ngày hai mươi chín tháng hai. Đến lúc đó Thương tiểu thư có muốn đến xem không? Thương Đạm Nhiên mặt đỏ lên, lắc đầu nói:
-Làm sao ta có thể đến.
Dùng lại một chút, nàng lại nói:
-Trước hết xin chúc cho Trương công tử thắng được miêu sinh viên kia.
Nói xong nàng tự mỉm cười.
Trương Nguyên nhìn nàng cười. Nhìn đến nỗi Thương Đạm Nhiên nghiêng đầu đi,trong lòng cũng có chút xấu hổ. Khuôn mặt thiếu niên này tuy rằng còn chút trẻ con, những lời nói giọng điệu thành thục điềm đạm, chúng chạc. Nhất là ánh mắt kia, làm sao dám nhìn vào đây. Ánh mắt ấy như nhìn thấu tận đáy lòng người ta.
Nàng đưa mắt nhìn xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trương Nguyên. Nhưng nhìn xuống thì nàng lại thấy vạt áo xanh xanh của Trương Nguyên thấm ướt, đôi giày bũng nước. Từng bước chân dậy lên giọt nước nho nhỏ.