WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 82: Người kể chuyện dưới ánh chiều tà.

Chương 82: Người kể chuyện dưới ánh chiều tà.


Nửa tháng sau, Trương Nguyên vẫn ở chỗ của Vương Tư Nhâm học bát cổ. Từ vấn đề nhỏ tới vấn đề lớn, từ các vấn đề về "tử thư” tới những vấn đề về "xuân thu”. So với các vấn đề nhỏ thì các vấn đề lớn đòi hỏi Nho gia có một khả năng lĩnh ngộ và năng lực khái quát sâu rộng hơn. Một số vấn đề lớn thường được rút ra từ kinh nghĩa nên có ý nghĩa khá rõ ràng, nhưng những câu hỏi như vậy lại làm hạn chế khả năng phát huy của các tác giả, các bài làm thường na ná như nhau, không có sự đột phá. Nêu giám khảo không đọc kĩ thì rất có thể sẽ bỏ phí mất một tác phẩm hay. Đây chính là nguyên nhân khiến cho rất nhiều nhân tài thi mãi mà không đỗ.

Vương Tư Nhâm yêu cầu Trương Nguyên khi giải đề phải "giấu ý", tức là phải không được nói ra tư tưởng bài viết ngay mà phải khéo léo dẫn dắt người đọc vào bài làm của mình, kiểu "Nửa kín nửa hở" như vậy sẽ làm giám khảo cảm thấy hứng thú mà không nỡ đặt xuống. Khi kết thúc phải dùng lời lẽ tính diệu để kết lại lần cuối, có như vậy giám khảo mới có được ấn tượng sâu sắc nhất với bài làm của mình.Củ với cách làm như vậy, thi đấu mà không đỗ?

Phương pháp chế nghệ của Vương Tư Nhâm truyền thụ cho đúng là rất hữu ích với Trương Nguyên. Chế nghệ bát cổ là bước đầu tiên trên con đường tiền thân, là nước cờ đầu trong con đường làm quan. Nêu anh cho rằng có thể thay thánh hiền lập ngôn, dùng bát cố cứu tê thiên hạ, vậy thì xem như anh đọc sách nhiều quá thành mụ mị đầu óc mất rồi. Chẳng lẽ thánh hiền Tiền Tần có thể giải quyết những nguy cơ cho thời vãn Minh hay sao?

Có điều khi mở bài phải "úp mở" khéo léo, dùng lời lẽ sắc sảo kết bài, nói ra thì dễ mà khi bắt tay vào làm mới thấy khó làm sao.Vậy nên Vương Tư Nhâm yêu cầu Trương Nguyên trong hai năm phải ra sức tập luyện, mỗi ngày đều phải làm hai bài chê nghệ, có như vậy thì kì thi hương ất mão ở Hàng Châu ba năm sau mới có hy vọng. Theo đánh giá của Vương Tư Nhâm, hai kì thi liên tiếp là đồng tử và sinh đỗ đối với Trương Nguyên thì không có vấn đề gì. Đệ tử chân truyền của Vương Tư Nhâm mà thi tú tài cũng không đỗ làm sao được?

Mấy ngày nay Vương Tu Nhâm rất ít khi ra ngoài, một lòng phụ đạo Trương Nguyên, cho nên Vương Anh Tư tiểu thu khó có cơ hội lộ diện, điều này làm cho tiểu hê nô Vũ Lăng cảm thấy thật đáng tiếc.NhungVũ Lăng tin chắc rằng Vương lão gia thế nào rồi cũng phải ra ngoài. "tây sương ký” sao có thể có đầu mà không có kết chú?

Buổi chiều muộn ngày mồng mười Tháng mười, thạch song tới đón Trương Nguyên về nhà. Chủ tớ ba người đi qua Hạnh Hoa tự thì trông thấy một đám kiệu phu đang vây quanh một người đang kể chuyện dưới ánh chiêu tà. Dưới ánh nắng chiều, những bóng người đố dài trên mặt đất.

Một nhạc công mà ôm một cây tam huyền cầm, gây "Boong boong tông tông " vài cái rồi bắt đầu dùng giọng hết sức thê lương vừa nói vừa hát:

- Vừa tham lam vừa độc ác, trên đời có bao nhiêu kẻ xấu thì có bấy nhiêu tội ác. Diêu hắc tâm kia thấy nho đồng của học quán mình đều bỏ đi cả thì chạy ngay tới học quán của liễu anh tài sinh đồ, cướp lấy học trò của liễu tú tài, đúng là độc từ tim, ác từ gan!lão còn lệnh cho hai tên đâm thuê chém mướn, một tên thái đại hổ, một tên lý nhị hổ, hai gã hung hăng bặm trợn, ngày thường cũng vác dao bên mình, chuyên gây nhiễu sự dân lành, hoành hành ngang ngược, ở Sơn Âm ai thấy cũng vội vàng tránh xa. diêu hắc tâm dặn dò hai tên côn đồ: ""Thái đại hổ, lý nhị hổ, hai người đi theo phâu hạ" liễu tú tài đi....

Chủ tớ ba người Trương Nguyên dùng chân lắng nghe. Trương Nguyên cười thâm: "Tay kể chuyện này biên cũng không tệ nhi, hai gã lưu manh cũng bị lôi tên ra, còn biết chúng mang theo vũ khí gì nhu thể tận mắt trông thấy vậy. Thầy cãi Diêu thì có một cái tên mới là Diêu hắc tâm, có ý nghĩa lắm. Ha ha...”

Một gã kiệu phu lên tiếng: "liễu tú tài kia ta biết, chính là người thôn hoa xá thành bắc Sơn Âm đó. Y bị Diêu hắc tâm sai hai tên lưu manh đánh cho chân què chân cụt, nhà lại nghèo rớt mùng tơi, nghĩ mà tội! Diêu hắc tâm đúng là lòng lang dạ sói!

- im để nghe nào.

Những tay kiệu phu khác vội vàng lên tiếng, trách gã kiệu phu kia đã làm gián đoạn việc nghe kể chuyện.

Trương Nguyên đứng ngoài nghe một hồi lâu, nghe được chuyện Diêu Phục vụ các hãm hại lỗ thím của Vân Cốc. Chuyện này được gã kể chuyện thêm mắm dặm muối vào, nói Chu thị kia xinh đẹp đoan trang thể nào, Diêu Phục thì đê tiện ra sao, chuyện kể sinh động cử như thật vậy....

Ánh tà dương theo mái ngói từ đường Tiền Túc Vương buông xuống, những bóng người hỗn độn biến mất, nhưng sự hăng say nghe chuyện của đám kiệu phu thì vẫn không thuyên giảm chút nào, vừa nghe vừa chửi mắng Diêu Phục là đồ tham lam để tiện. Trương Nguyên thấy sắc trời đã tối, liền sai Vũ Lăng thưởng cho gã nhạc công mù kể chuyện hai mươi văn tiên. Lúc xoay người bước đi, cậu còn nghe mấy gã kiệu phu đang bàn tán sau lưng:

- A, vị thiếu gia này hình như chính là Trưởng công từ người đánh cược làm văn bát cổ với Diêu hắc tâm thì phải. Sơn Âm Trạng Nguyên đệ đấy.

- Ừm, đúng đó. Trong công tủ học ở quỷ phủ của Vương Quý Trọng Vương lão gia, rất hay đi qua con đường này... Vương Quý Trọng Vuong lão gia các người nghe nói qua rồi chứ?

- Sao mà không biết? Ông ấy là tiến sĩ, trẻ nhất Hội Kê chúng ta đó. Văn bắt cổ của ông ấy là số một, người lại rất thích nói đùa nữa, ai mà không biết chứ.

- Trương công tử này tháng trước đã thắng cháu trai của Diêu hắc tâm đó, không biết lần này có thể thắng được Diêu hắc tâm hay không?

- Nhất định rồi. Tài năng của Vương lão gia còn phải bàn cãi sao? Học trò của ông ấy mà thua Diêu hắc tâm sao?

Đi được một quãng xa, khi không nghe thấy tiếng bàn tán của đám kiệu phu rồi, tiểu hề nô Vũ Lăng mới lên tiếng cười nói:

- Thiếu gia, Diêu hắc tâm lần này thì nổi danh quá rồi, khắp nơi đều đang nói tới lão ấy.

Thạch Song nói:

- Đúng vậy, hai ngày trước tiểu nhân đi thúc thuế ở điền trang cũng nghe thấy người ta đang ngồi kể cho nhau nghe về những chuyện xấu xa của Diêu tú tài đó.

Trương Nguyên thầm nghĩ: "Tin đồn từ huyện bên đã lan tới Sơn Âm, chắc chắn Diêu Phục cũng nghe nói đến việc này rồi, giờ lão chắc là đang đứng ngồi không yên đây. Mà cũng khó nói lắm, thây cãi Diêu đó vẫn vô liêm sỉ như vậy, vụ bê bối lần này có khi chẳng nhằm nhò gì với lão ấy.”.

Chủ tở ba người chân trước vừa vào trong công thì chân sau đã nghe tiếng Trương Ngạc.Vừa thấy Trương Nguyên hắn đã ôm bụng cười như nắc nẻ, hôi lâu sau mới lên tiếng được:

- Giới Tử, báo cho đệ một tin vui này. Mấy người kể chuyện mà chúng ta phải sang huyện bên để kể chuyện xấu của Diêu Phục ây, ha ha, để biết không, bên đó một đồn mười, mười đồn trăm, giờ chuyên sâu của Diêu Phục đã vang khắp phủ Thiệu Hung này rồi. Mấy gã kể chuyện rong thấy đang thịnh hành chuyện về Diêu Phục thi thi nhau kể về những chuyện xấu của lão...ban đầu ta nghe nô bộc kể còn chẳng tin, hôm qua sang Hội Kê dạo một vòng, để biết không, ta đếm sơ sơ được bày nơi đang kể chuyện về Diêu Hắc Tâm đó, HA HA., mây gã nhạc công mù đó đúng là....

Trương Nguyên cười nói:

- Người Hội Kê càng nói càng hăng, bọn họ đều biết Diêu Phục là kẻ như thế nào mà. Tam huynh biết tình hình bổn huyện ra sao chứ?

Trương Ngọc cười không dứt:

- Còn phải nói. Càng ngày những chuyện xấu của lão càng bị lan truyền rộng ra, thậm chí có những chuyện chúng ta còn không biết người ta cũng đang khác nhau âm âm kia kìa. Trong đó có một việc mà hình như tháng truớc ta đã kể cho đệ rồi đó, chính mắt ta dùng kính viễn vọng trông thấy Diệu Phục giữa ban ngày ban mặt mang một ả đàn bà vào phòng. Giới Tử để biết ả dâm phụ đó là ai chưa?

Trương Nguyên mở to mắt, đáp:

- Làm sao mà để biết được?!

- Đoán xem. Trương Ngạc không trả lời ngay:

Việc này sao dám đoán bùa được, Trương Nguyên nói: - Thầy cãi Diêu lúc đang để tang mà còn nạp thiếp, việc lão thông dâm có gì là lạ!

Trương Ngạc có nhịn cười, thấp giọng nói:

- Chuyện khác thì không tính nhưng để biết không, ả dâm phụ đó là cháu dâu của lão đó. Tuy là bà con xa nhưng cũng là quan hệ huyết thông. Ha ha...giờ thì đệ đã biết ả là ai rồi chứ?

Trương Nguyên ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ là thê tử của Dương Thượng Nguyên?

Trương Ngạc cười nói:

-Con ai vào đây nữa.Ta nói tên Diêu Phục này hoang dâm vô độ không sai mà, còn hơn cả Tây Môn Khánh ây chủ. Ai ya, Giới Tử để đọc "Kim Bình Mai” rồi đấy, Tây Môn đại quan nhân kia cũng phạm vào tội loạn luân hay sao ấy, ba mươi hôi đầu không thấy nói đến..

Tây Môn Khánh hình như không loạn luân mà con rể lão là trân Kinh Tế thì mới loạn luân. Trương Nguyên nói:

- Diêu Phục kia còn ghê gớm hơn cả Tây Môn Khánh cơ. Chuyện trên đời này vốn đã vượt xa so với sách vở miêu tả rồi.

Trương Ngạc nói:

- Vụ bê bối của lão Diêu tự nhiên hai ngày nay bỗng ầm ĩ hết cả lên, có người nói lão phải người đi điều tra, tra tới tra lui cuối cùng tra ra là tin đồn từ huyện khác lan sang, thế là lão đành bó tay. Gia phó Phúc Vượng tù Hàng Châu về nói, bên Hàng Châu mới có một tay kể mới tên là Liễu Phùng Xuân, mọi người vẫn gọi y là Liễu mặt rỗ.Tay này biên chuyện của thầy cãi Diều biến lại sinh động y như thật vậy. Hôm nào ta phải mời y sang Sơn Âm kể mới được...haha

Trương Nguyên thầm nghĩ: " Liễu Kính Đình, Liễu mặt rỗ ?!? Tài kể của Liễu Kính Đình nổi tiếng lắm đó, nhưng thời điểm này Liễu Kính Đình đã xuất hiện ở Hàng Châu kể chuyện tôi ư?”

Chợt nghe Trương Ngạc lại nói:

- Giới Tử, đệ nói xem , giờ có phải lão Diêu kia đang đứng ngồi không yên, cơm không buồn ăn trà không thèm uống rồi không? Ha ha, Mai ta phải mang kính viễn vọng đi xem mới được






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.