Niềm vui và nỗi buồn của Diêu Phục
Từ thượng tuần tháng mười, Diêu Phục đã biết trên phố người ta đang thi nhau truyền tai nhau về những chuyện xâu của mình. Ban đầu gã cũng không thèm bận tâm lắm, mấy năm nay những kẻ đâm sau lung lão không ít. Cuộc sống của lão vẫn an nhàn, thậm chí càng ngày càng sung sướng xa xỉ hơn.Trời phạt ư? Lão không sợ! Điều tiếng u? Lão cũng chẳng quan tâm! Lão nghĩ chuyện này rất có thể là do tiểu tử Trương Nguyên gia truyền ra, nhưng sau khi điều tra thì lại thấy là do huyện khác lan sang, việc này làm cho lão nhất thời không sao hiểu nổi. Lúc này nhất định phải bình tĩnh, chỉ cần cố gắng không để xảy ra thêm điều tiêng gì nữa thì khẳng định chỉ một thời gian sau tất cả những lời đồn sẽ tan thành mây khói...
Thời điểm diễn ra cuộc đấu văn bát cổ với Trương Nguyên càng lúc càng đến gần, Diêu Phục không dám chậm trễ dù chỉ một phút, ngày nào lão cũng đều đặn chăm chỉ mời khác, rồi tặng lễ... tháng trước cháu ngoại trai Dương Thượng Nguyên đã bị Trương Nguyên đánh bại, việc này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo đối với Diêu Phục, nhắc nhở lão không được có tư tưởng khinh địch dù chỉ một giây. Lão nhất định phải thắng Trương Nguyên. cháu trai Dương Thượng Nguyên dù chưa bị bắt giam trị tội nhưng nghe nói Hậu Chi Hàn kia đã đề trình lên Đề Học quan để tước bỏ công danh của nó rồi. Vì vậy nếu lần này thất bại trước Trương Nguyên thì chẳng những công danh mà ngay cả đến tính mạng cũng khó giữ nổi.
Nhưng đã nửa tháng trôi qua rồi, lời đồn đại trên phố chẳng những không lắng xuống mà ngược lại nó lan | truyện càng lúc càng xa. Đầu bếp Diêu phủ ngày nào đi chợ cũng bị người ta xúm vào hỏi han, bắt bằng được gã phải kể chuyện về Diêu Phục, nếu không thì nhất quyết không bán thức ăn cho. Người hâu Diêu phủ sáng sớm mở cổng ra là đã thấy cổng bị ném đầy những cà chua trứng thối, rác rưởi uế vật..., làm y vừa phải quét dọn vừa khó chịu càu nhàu.
Những chuyện đó thôi không nói, điều khiến Diêu Phục lo lắng nhất là, từ trung tuần tháng mười trở lại đây, mỗi lần lão mở tiệc chiêu đãi cho sinh bổn huyện thì hết người này đến người khác, mượn hết lí do này đến lí do khác không tới. Từ cuối tháng trở lại đây, số chu sinh không tới ngày càng đông, lão lại đích thân mang lễ vật đến, mà ác hơn là rõ ràng mây người đó có nhà nhưng lại cho gia nhân chạy ra báo là đi văng rôi. Các sinh đồ bẩn huyện đều có gia cảnh sung túc, mấy cuộc yến hội, mấy món lễ vật của lão, họ căn bản không thèm bận tâm. Bây giờ Diêu Phục đang mang tiếng xấu, bọn họ không muốn rây vào Diêu Phục để tránh rước họa vào thân, ít nhất là cho tới khi vụ này qua đi...
Diêu Phục bất đắc dĩ, đành phải "đầu tư lớn hơn, đem tặng cho mấy sinh đồ đó mấy bức tranh chữ, rồi mấy món đồ cổ, mà món nào cũng rất tốn kém. Lời ít của nhiều, Việc này xem ra cũng có hiệu quả. Những kẻ đã nhận quà của lão thì đều đồng ý sẽ giúp lão thắng cược. Mặc dù vậy vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm được, Diêu Phục buôn râu nghĩ...
giờ Tỵ buổi sáng hôm đó, Diêu Phục giễu bộ mặt như đưa đám
ngôi trong thu phòng. Chỉ còn mười ngày nữa là đã tới hạn đấu
bắt cổ với Trương Nguyên, bổn huyện năm mươi bốn chu sinh thì
có hai mươi người đã nhận hậu lễ của lão, thắng Trương Nguyên
hẳn là không có vấn đề. Chỉ có điều đúng là tốn kém quá,
những mấy trăm lượng bạc lận, sớm biết thế này lão đã mượn cớ
ốm không ra ngoài được. Tuy đã lập văn lớc giấy trắng mục đen
rồi nhưng như vậy cũng đâu phải phạm pháp, cùng lắm là bị
người ta chê cười cho một trận rồi thôi, qua một thời gian
thì tất cả sẽ lắng xuống như không có chuyện gì xảy ra thôi.
Thế nhưng giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, tên đã trên dây, tiếng tăm của vụ đánh cuộc này đã lan truyền đi rất xa, lão chỉ có thể tiên mà không được phép lui. Hơn nữa cháu trai Dương Thượng Nguyên còn đang cân sự trợ giúp của lão, nêu lão làm con rùa rụt cổ không chịu ra thì đừng nói công danh khó bảo toàn, về sau bản thân lão cũng đừng mong đâm đơn kiện tụng gì nữa, vậy thì lấy tiền đầu cho lão ăn chơi trác táng nữa đây?
-Lão gia, trà đến đây.
Một tỳ nữ bung trà lên. Diêu Phục đang buồn rầu giơ tay ra đón, không chú ý nên chạm ngay vào thành chén đang dinh nuớc trà. Bị bỏng, lão giật mình buông tay làm cả chén trà nóng hất ngay vào người tỳ nữ kia. Cô tỳ nữ bị bỏng thì nhảy dựng lên, rồi lại vội vàng quỳ xuống cầu xin lão tha mạng. May mà đang mặc áo dày chủ nêu là mùa hè mặc áo mỏng thì đúng là nóng lột da rôi. Mặc dù rất đau nhưng cô vẫn không dám hé răng kêu ca nửa lời.
Một Người hầu chạy vào báo phu thê Dương thiếu gia đến, Diêu Phục thầm nghĩ: - Sao hai người lại cùng lúc tới đây vậy?
Lão đứng dậy thay quần áo Rôi bước ra đón hai vợ chồng Dương Thượng Nguyên
Sinh đô phạm vào tô tụng, trước khi bị tước đi công danh thì quan sai vẫn không được phép động tới. Cho nên vụ tháng trước Dương Thượng Nguyên làm giả mây trăm lượng bạc, tổn thất tuy lớn nhưng y vẫn an nhiên vô sự ngoài vòng pháp luật. Hầu Huyện lệnh đã đệ trình lên học quan tước đi công danh của y.Theo lệ thì tháng sau sẽ có đợt khảo sát chu sinh, thẩm tra phủ Thiệu Hưng. Đây là thời điểm hết sức nhạy cảm, Dương Thượng Nguyên vô cùng bất an, vừa thây Diêu Phục bèn lên tiếng ngay:
- Cậu, tháng sau Đề Học quan sẽ tới đây đó, phải làm sao bây giờ?
Diêu Phục vừa thấy bộ dạng thê thảm của Dương Thượng Nguyên thì tức giận quát lớn:
- Với cái gì mà vội, lột khăn trên đầu chứ có phải lột da ngươi đâu?
Diêu Phục vẫn tức chuyện đánh cược giũa Dương Thượng Nguyên và Trương Nguyên đã làm liên lụy tới lão.
Dương Thượng Nguyên cũng họng, y có điều khó nói.
Thê tử của Dương Thượng Nguyên Phan thị bộ dạng thành khẩn tiên lên thi lễ nói:
- Cậu đừng dọa tướng công nữa. Mấy ngày nay chàng đúng là vì chuyện này mà đứng ngồi không yên, thở ngăn than dài, trằn trọc cả đêm. Hôm nay đến là mong cậu thương tình chỉ cho kê hay để giữ lại cái khăn trên đầu
a
.
Phan thị tuổi chừng ba mươi, trừ làn da trắng nõn ra thì trên người ả chả có gì được coi là đẹp. Ngàn vạn lân không thể sánh được với người tiểu thiệp trẻ đẹp mà Diêu Phục vừa nạp. Ảy vậy mà lão vẫn cố tình thông dâm với ả. Ban đầu ả cũng "làm cao” lắm, đẩy đưa mãi mới chấp thuận. Vậy là từ đó củ dăm bữa nửa tháng ả lại tới "thăm cậu” một lần. Gần đây vì những tin đồn về lão ngày một nhiều nên Phan thị cũng ít qua lại hơn. Hôm nay ở cùng chồng tôi là để nhờ lão bày mưu tính kể cho, dù sao lão cũng là một tay thây cãi túc trí đa mưu.
Chuyện thế gian vốn là như vậy, thê tử lén lút "cắm sừng lên đầu chồng thì người chông bao giờ cũng là người biết cuối cùng, mà Dương Thượng Nguyên còn là một kẻ ngu muội, nhu nhược.Thấy thê tử đang cầu xin cho mình, y cũng vội vàng lên tiếng:
- Cậu à, phải cháu sốt ruột, mà là sự tình quả thực cấp bách lắm rồi.Cậu nhất định phải giúp cháu, mấy trăm mẫu đất châu cũng đang chuẩn bị bán đi lấy tiền cấp cứu đây.
Diêu Phục chậm rãi nói:
- Bản thân ta còn đang có vụ đánh cuộc đây còn sức đâu lo cho người được nữa ?Ta vốn định đóng chặt của không ra, cùng lắm là cho bọn họ nhạo báng một trận rồi thôi.
Thượng nguyên cả kinh:
- Cậu, ngàn vạn lần không được! Cậu đã mua chuộc hai mươi sinh đồ rồi, lần này cậu nhất định sẽ thắng mà, chỉ có thắng được Trương Nguyên thì mới có thể chấn hung thanh danh, bằng không...
- Bằng không thì sao? Người nghe thiên hạ người ta đồn đại điều gì hả? Diêu Phục quắc mắt nói.
Dương Thượng Nguyên vội vàng nói chữa:
- Không có gì ạ. Cháu chỉ xin cậu làm chủ cho cháu, nếu cậu không ra mặt thì chiếc khăn trên đầu này thực sự không thể giữ được rồi.
Nói rồi gã xót xa nhìn chiếc khăn, ra vẻ lưu luyến không nỡ rời.
Phan thị thấy Diêu Phục sa sầm mặt không nói lời nào, thầm nghĩ: " lão già này thấy chết mà không cứu, đáng ghét!"
Rồi quay sang chông là Dương Thượng Nguyên nói:
- Hay là Tướng công đi xem tình hình ruộng đất ở hoa xá thế nào rồi mau chóng đem bạc tới đây. Dù sao cậu cũng cần bạc để lo chuyện mà.
Diêu Phục lúc này mới mở miệng nói:
- Đúng đó, mau chóng tập trung bạc lại đi. Muốn giữ được cái khăn trên đầu, không có mấy trăm lượng bạc làm sao được.
Dương Thượng Nguyên mặt mày nhăn nhó, phen này thì đi tong mất một nửa gia sản rồi. Nhưng để bảo vệ khăn trùm đầu này có lẽ chỉ còn cách như vậy. Hành lễ với Diêu Phục xong, y nói:
- Vậy cháu đi ngay đây.
Quay sang Phan thị nói:
- Nương tử trở về nhà luôn hay đợi ta đưa nàng về đây?
Phan thị liếc nhanh sang Diêu Phục, đáp:
- Để thiếp tụ về đi, cậu đang buồn bực như vậy, mình đâu dám lại quấy rầy cậu.
Diêu Phục kéo dài giọng:
- Uống trà xong, cũng tới giờ cơm trưa rồi. Chả lẽ chỗ cậu còn không lo nổi cho cháu một bữa hay sao?..còn Thượng Nguyên thì cậu không dám giữ, chính sự quan trọng hơn, đi sớm về sớm đi.
Diêu Phục tiễn Dương Thượng Nguyên đến tiền viện rồi vội vã quay trở vào. Thấy Phan thị đã không ở trong sảnh, lão cười dâm hai tiếng rồi tiến vào thu phòng. Trong thu phòng có một chiếc giường nhỏ, đây chính là nơi lão và Phan thị đã thông dân với nhau.
Tỳ nữ bị dội cho nguyên chén nước chè nóng vội vã thu dọn rồi về phòng thay áo.Tay và vai cô đã bị bỏng một vết lớn, tỳ nữ rưng rưng nước mắt dùng dầu vùng thoa vào vết bỏng, sợ Diêu Phục lại có việc sai bảo nên lại vội vàng chạy sang thu phòng của lão. Thây của phòng đã đóng chặt cô bèn rón rén tiến lại thì nghe thấy tiếng Phan thị nũng nịu:
- Tướng công ta vừa mới đi mà.
Diêu Phục thở gấp:
- Bảo bối của cậu à, cậu chả mê gì, chỉ mê mỗi cái thân thể căng mọng mơn mởn này của nàng thôi.
Cô tỳ nữ nghe thấy lộ vẻ khinh bỉ, lại bĩu môi "xì” một tiếng vội vàng rời đi. May mà Trương Ngạc không có Thuận Phong Nhĩ, nếu nghe được lời này của Diêu Phục chắc chắn hắn sẽ kêu to lên:
- Tên thầy cãi này cũng đọc "Kim Bình Mai " sao ?Những lời như vậy mà lão cũng phun ra được.