Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 1031: Long khí bay lên trời

Chương 1030: Long khí bay lên trời

Tiếng nói tràn ngập kiên định, truyền tới trong tai Mặc Vọng Công, để trên mặt của hắn hiện ra vẻ tán thương, giống như chỉ là dò hỏi, nhưng thực ra đã biết trước câu trả lời.

-Nếu chiến dịch này tất chiến, cũng được, đánh thì đánh đi.

Mặc Vọng Công nhún vai một cái, ngôn ngữ thay đổi nói:

-Chỉ có điều, trận chiến này cực kỳ gian nan, chúng ta phải bàn tính thật kĩ, mới có thể…

Mà Mặc Vọng Công chưa nói hết, lúc này, Sở Hành Vân đưa tay ra, trong lòng bàn tay, có một quyển sách đen kịt.

Thấy cái này, Mặc Vọng Công không khỏi sửng sốt một chút, đưa tay ra, nhận lấy quyển sách.

Quyển sách đen kịt này, chỉ là quyển sách bình thường, không có chút đặc biết nào, trên quyển sách, chữ viết còn mới, chứng tỏ là vừa mới viết, còn mang theo chút mùi mực mới.

Mặc Vọng Công ngưng mắt nhìn sang, cẩn thận đánh giá quyển sách, nhưng vẻ mặt biến đổi, giống như thấy được vật gì đó không thể tin nổi, hai tay cầm quyển sách này, cầm chặt lấy, trên tay còn hiện ra vài sợ gân xanh.

Quyển sách không lớn, nội dùng cũng không nhiều, nhưng mà Mặc Vọng Công nhìn cực kỳ chăm chú, đến tận một phút sau, hắn mới ngẩng đầu lên, con người ngước lên, dùng loại ánh mắt như nhìn thấy quái vật với Sở Hành Vân.

-Dùng biện pháp này để đối khánh Vạn hàn băng phách đại trận, có vài phần đạo lý, nhưng mà, làm vậy cũng có nguy hiểm rất lớn, chỉ cần hơi bất cẩn, sẽ bị bại triệt để, không có cơ hội vương mình.

Mặc Vọng Công nhẹ nhàng nâng quyển sách đen kịt lên, giống như nhấc một tảng đá đen kịt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

-Biện pháp này đã là tốt nhất.

Sở Hành Vân không có nhìn về phía Sở Hành Vân, mà ánh mắt nhìn về phía bầu trời, nói:

-Huống chi, ta không còn có lựa chọn nào khác.

Lời này vừa nói ra, Mặc Vọng Công cũng không nói gì.

Biện pháp mà quyển sách này ghi lại, quá kinh người, Mặc Vọng Công chưa từng nghe qua, uy lực đúng là khủng bố, đã nắm giữ sức mạnh có thể đối diện với Vạn Hàn Băng Phách đại trận, nhưng đồng thời, biện pháp này cũng có nguy hiểm rất lớn, hầu như là đi đánh bạc.

Nhưng Mặc Vọng Công biết rõ ràng, thực lực Cửu Hàn Cung đáng sợ mức nào, nếu Sở Hành Vân muốn công phá Cửu Hàn Cung, cứu được Thủy Lưu Hương ra, nhất định phải cắn răng đánh cược một lần, tranh đấu với vận mệnh.

-Quyết tâm của ngươi, vượt xa khỏi tưởng tượng của ta, hay là, cái này cũng là nguyên nhân ngươi không ngừng đột phá đi.

Mặc Vọng Công mang theo một tia cảm thán mà nhìn Sở Hành Vân, lặng yên thu hồi cuốn sách, đi ra ngoài đình viện.

Lạch cạch!

Đột nhiên, Mặc Vọng Công dừng bước lại, quay đầu nói với Sở Hành Vân:

-Cái Phó Khiếu Trần kia, nhìn bề ngoài thì thong dong hòa hợp, theo ta phán đoán, người này có dã tâm rất lớn, ngươi để hắn ở nơi trọng yếu như thế, một khí hắn phản chiến, e rằng sẽ mang tính hủy diệt với chúng ta.

Mặc Vọng Công từng trải vạn năm, một chút quan sát, đã phát hiện Phó Khiếu Trần lòng muông dạ thú, không khỏi nhắc nhở Sở Hành Vân một cái.

Nhưng mà, sau khi Sở Hành Vân nghe được lời Mặc Vọng Công, vẫn ngồi bình tĩnh tại đó, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không biến ảo chút nào, chỉ nhàn nhạt nói:

-Cổ ngữ có câu, người tính toàn người, cũng sẽ bị phản ngược, chính vì hắn lòng muông dạ thú, nên ta mới đem hắn đặt ở đó

Nghe được lời ấy, Mặc Vọng Công bừng tỉnh, càng kinh ngạc trong lòng, nhìn quyển sách một chút, dùng thâm âm tự hỏi:

-Phó Khiếu Trần à Phó Khiếu Trần, ngươi tính toán mưu đồ, chỉ sợ là đã chọn sai đối tượng rồi!

Nói xong, vẻ lo âu trên mặt Mặc Vọng Công tản đi khôn ít, trở nên kiên định, bước ra khỏi đình viện, bắt đầu dựa vào quyển sách, bôn ba khắp nơi trong tuyết thành.

Mà sau khi Mặc Vọng Công rười đi, Sở Hành Vân cũng đi vào mật thất tu luyện, tiến vào bên trong không gian luân hồi thạch.

Lần này, hắn cũng không tiến vào trạng thái tu luyện, mà gọi ra tất cả kiếm nố, âm thầm tìm cái gì đó, rất thần bí, bất luận người nào cũng không biết được.

Vô tận Tuyết Vực quanh năm ở trong băng tuyết, ngày ngắn đêm dài, thời gian đằng đẵng trong gió rét thấu xương, không có khái niệm thời gian.

Khoảnh cách từ đêm Sở Hành Vân thăm dò Cửu Hàn Cung đã qua hai người.

Trong hai ngày này, Tuyết thành vãn không có động tĩnh gì.

Trăm vạn đại quân ở bên trong Tuyết Thành, tất cả đều ở trạng thái nghỉ ngơi, mà một đám cao tầng, cũng không hành động, mỗi ngày đều tĩnh tu và thao luyện, không có bất thường gì, hoàn toàn không có cảm giác sắp xảy ra đại chiến.

Quái lạ duy nhất là, một đám cao thủ Lận Thiên Trùng, Phó Khiếu Trần, bước vào trong đình viện của Sở Hành Vân, đã hai ngày không ra, cũng không có bất cứ động tĩnh nào, cực kỳ thần bí.

Tuyết thành an bình như vậy, Cửu Hàn Cung bên ngoài trăm dặm cũng bình tĩnh.

Ngày đó, trước khi Sở Hành Vân rời đi, từng nói với đám người Dạ Tuyết Thường, ba ngày sau, hắn sẽ đạp lên Cửu Hàn Cung, phá tan Vạn hàn băng phách đại trận, công khai cứu Thủy Lưu Hương ra.

Một câu nói này, nghe như chuyện cười, nhưng cũng cho Cửu Hàn Cung áp lực, dù sao thì Sở Hành Vân sáng tạo quá nhiều kỳ tích, cho dù bọn họ cảm thấy mình tất thắng, cũng sẽ sinh ra một chút hoàng hốt.

Một tòa lầu các trên đỉnh Cửu Hàn Phong.

Lâm Băng Ly mặc một bộ áo lam đang đứng đón gió lạnh, từng sợi tóc dài bay lượn, con ngươi đang nhìn về phía Tuyết thành, ánh mắt có chút điên cuồng.

Thời khắc này đã là nửa đêm, gió lạnh lẽo, lướt qua da thịt như là dao cắt, nhưng Lâm Băng Ly không chống lại chút nào, sừng sững trong gió rét, khí tức cả người thả ra tuy ú.

-Giờ tý sẽ qua rất nhanh, ước hẹn ba ngày của Sở Hành Vân, cuối cùng chỉ sắp tới, nhưng hắn chưa có bất cứ động tĩnh nào cả, đại quân cũng không có hành động, hắn buông ra cuồng ngôn như vậy, nhất định là muốn giữ mặt mũi, không đến nỗi quá mực ngu đần.

-Vạn Hàn băng phách đại trận tồn tại, đủ để trấn thủ Cửu Hàn Cung vạn năm, mặc dù là cường giả võ hoàng, đều không thể lay động, hắn chỉ là âm dương cảnh, ngoại trừ chạy trốn, thì có thể làm gì.

ở xung quanh Lâm Băng Ly, có vài tên trưởng lão Cửu Hàn Cung, các nàng vừa nói vừa cười nhạo, phát tiết áp lực trong lòng.

Chỉ là, dù cho các nàng có nói như thế nào, Lâm Băng Ly đều không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm tuyết thành, trong con ngươi, hiện lên sát niên cùng hàn ý, để cho khuôn mặt của nàng hơi vặn vẹo.

-Lần trước, bởi vì ta khinh địch, mới thua trong tay Sở Hành Vân, chỉ cần ta cẩn thận, nhất định có thể chà đạp hắn, mặc dù hắn có chút thủ đoạn, nhưng chỉ là một ít bàng môn tà đạo, căn bản không đáng được nhắc tới.

-Ước định ba ngày, chỉ còn lại một ngày, nếu hắn dám tới, ta sẽ tru diệt hắn tại chỗ.

Lâm Băng Ly tự nhủ trong lòng nhiều lần, khí thế trên người trở nên sắc bén đúng lúc đó, bên hướng nàng nhìn, màn đêm đột nhiên run lên một cái, nơi đó vốn có gió lạnh gào thét, đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đây là vì sao?

Trong đầu mọi người, đều phát ra nghi ngờ, ánh mắt nhìn lại, lại phát hiện vị trí Tuyết thành, bên trong không gian đê tối, từ từ hiện ra hai đạo kim quang.

Hai kim quang này, hiện ra hình chân long rất mơ hồ, hướng về phía đêm tối phóng đi, lúc ẩn lúc hiện, trong lúc mơ hồ còn có tiếng long ngâm.

Một màn xuất hiện đột nhiên như vậy, làm cho tất cả mọi người đều không hiểu rõ nguyên nhân, Lâm Băng Ly là người đầu tiên nhìn thấy dị tượng, tâm thần càng tập chung hoàn toàn tại đó, nhìn chăm chắm hai kim quang hình chân long này.

Xèo!

Phía sau vang lên một tiếng xé gió.

Sau khi đám người Lâm Băng Ly cùng những tên trưởng lão khác nhìn kỹ, thân thể Dạ Tuyết Thường từ từ xuất hiện trước mặt bọn họ, đôi mắt đục ngầu, cũng nhìn về phía chân long đang ở xa xa, vẻ mặt có gì đó không đúng.

Team: vạn yên chi sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch