Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 126: Kẻ Đáng Thương

Chương 126: Kẻ Đáng Thương




Tô Trường Hưng sớm đã nghe thấy việc Sở Hành Vân chém giết Lý Dật cùng Tiêu Đình, vì có liên quan đến Tô Trường Dương nên hắn nắm rõ ràng tất cả chi tiết.

Nhưng thế thì chưa đủ để Tô Trường Hưng phải sợ hãi Sở Hành Vân.

Hắn là đệ nhất thiên tài của Tô gia, thiên phú cực cao, lại hiểu rõ trên con đường tu luyện mỗi một cảnh giới có sự chênh lệch như thế nào, từ trước tới bây giờ chưa từng tồn tại đường tắt có thể bỏ qua khoảng cách về cảnh giới.

Theo suy đoán của Tô Trường Hưng, Sở Hành Vân có thể chém giết Lý Dật và Tiêu Đình chắc chắn là nhờ vào ngoại vật cường đại nào đó.

Mà sử dụng ngoại vật thì sẽ có rất nhiều hạn chế, rất khó có thể liên tục sử dụng. Vì thế vào thời điểm Tô Trường Hưng thấy Sở Hành Vân thì không hề sợ hãi, hắn trực tiếp châm chọc để thỏa mãn hận thù trong lòng.

Thậm chí hắn còn muốn Sở Hành Vân ra tay đánh trả, nếu là vậy hắn có thể phản công giết chết Sở Hành Vân để trả thù cho đệ đệ của mình!

- Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao, nói gì đi chứ?

Thấy Sở Hành Vân trầm mặc không nói, Tô Trường Hưng càng khẳng định suy nghĩ của mình, hắn đem linh lực xen lẫn vào trong âm thanh khiến nó vang lên rất xa, dẫn tới sự chú ý của tất cả đệ tử ở gần đó.

Diệp Hoan nhìn xung quanh sau đó nói với Sở Hành Vân:

- Không cần để ý đầu chó điên này, chúng ta mau vào thôi.

- Không phải vội.

Sở Hành Vân chỉ cười cười, trên mặt không một chút tức giận, hắn tiến tới hai bước, đứng đối diện với Tô Trường Hưng đang rất hống hách, khẽ cười nói:

- Ngươi thực sự muốn biết?

- Tất nhiên rồi!

Tô Trường Hưng liên tục cười châm chọc, hai tay khoanh ở trước ngực. Hắn rất muốn biến Sở Hành Vân thành thằng hề, làm trò cười cho thiên hạ.

Đệ tử vây xung quanh cũng rất hứng thú với những gì đang xảy ra, bọn họ đều nhận ra Tô Trường Hưng, biết hắn là người có thiên phú tuyệt và địa vị rất cao, lại được hưởng bao nhiêu là vinh quang. Một người như vậy làm sao có thể là kẻ đáng thương.

Sắc mặt Diệp Hoan hơi trầm xuống, hắn không muốn nhìn thấy Sở Hành Vân và Tô Trường Hưng xảy ra tranh chấp, vừa định mở miệng thì Tuyết Khinh Vũ đã ra tay ngăn cản, thấp giọng nói:

- Sở Hành Vân không phải người lỗ mãng, hắn làm như vậy nhất định có nắm chắc.

Nói xong, Tuyết Khinh Vũ liền quay người, ánh mắt tập trung lên người Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân im lặng một chút, sau đó không nhanh không chậm nói:

- Tô Trường Hưng, ngươi vừa rồi theo sát sau lưng Tuyết Khinh Vũ, thấy ta trả lời cho có lệ thì đã kiếm chuyện với ta, xin hỏi có phải ngươi có tình cảm nam nữ với nàng?

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (1), Khinh Vũ đẹp như tiên nữ nên ta có hảo cảm với nàng là chuyện bình thường.

Tô Trường Hưng hơi sửng sốt, hắn không hiểu vì sao Sở Hành Vân lại hỏi vấn đề này, tuy nhiên hắn rất nhanh đã đáp lại, còn không quên tranh thủ nịnh nọt một câu.

- Ngươi có ý với Tuyết Khinh Vũ cho nên mới theo khắp nơi bảo vệ nàng, lại còn bằng lòng làm Hộ Hoa Sứ Giả. Nhưng vừa rồi, ta có hỏi qua Tuyết Khinh Vũ, nàng nói rằng không hề quen biết ngươi, còn có biểu tình vô cùng chán ghét khi nói về ngươi, ngươi không hề thấy xấu hổ về điều này sao?

Khóe miệng Sở Hành Vân cong lên, cười khẩy nói:

- Ngươi biểu hiện tình cảm của mình mãnh liệt như thế, nhưng kết quả lại khiến Tuyết Khinh Vũ cảm thấy chán ghét, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn, chẳng lẽ ngươi còn không thấy mình đáng thương hay sao?

- Ngươi câm miệng cho ta!

Nghe như thế, Tô Trường Hưng có cảm giác bị vạch trần bộ mặt thật, hai mắt ửng đỏ, hét thật lớn.

Sở Hành Vân không thèm để ý, vẫn nhìn Tô Trường Hưng tiếp tục nói:

- Việc này tạm bỏ qua một bên không nói đến, ngươi vừa rồi ra tay với ta chắc nguyên nhân lớn nhất là bởi vì ta giết Tô Trường Dương nên ngươi mới oán hận, đúng hay không?

Tô Trường Hưng trầm mặc, chỉ là hừ lạnh một tiếng, vấn đề này chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ biết được đáp án nên không cần phải trả lời!

- Thù giết đệ đệ thề không đội trời chung, nếu đổi lại là bất kỳ người nào cũng sẽ tràn đầy lửa giận. Không sai, ngươi thật sự ra tay với ta, nhưng ngay cả thi triển ra uy áp cũng không thể làm ta lúng túng, bằng vào điểm này mà ngươi còn dám nói mình là thiên tài hàng đầu?

Trong lời nói của hắn tràn ngập sự chanh chua châm chọc nhưng lại có thể làm cho mọi người gật đầu đồng ý. Tuy thực lực của Tô Trường Hưng rất cường hãn, đã bước vào Địa Linh Cảnh, nhưng lại chọn cách như vậy để giải tỏa cừu hận thì không hợp với thân phận của hắn.

- Nơi đây là Lăng Tiêu Các, là cấm địa của Lăng Tiêu Vũ Phủ, bất kì kẻ nào ở chỗ này mà ra tay đều sẽ bị xử lý theo môn quy, ta sẽ không bị ngươi khích tướng đâu.

Tô Trường Hưng khinh thường cười, bầy ra bộ dạng hiểu rõ tất cả.

Sở Hành Vân nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngốc, mở miệng nói:

- Ngươi biết nơi này là Lăng Tiêu Các, nghiêm cấm đệ tử ra tay, mặc dù ngươi có làm bất cứ điều gì cũng không thể khiến ta lúng túng. Vậy thì ngươi còn ở đây bày ra cái bộ dạng đó làm gì, không phải chỉ tốn thời gian thôi sao?

- Muốn giải quyết cừu hận thì cứ đi võ đạo lôi đài yêu cầu một cuộc chiến sinh tử với ta, không chết không ngớt là được rồi. Tô Trường Hưng ngươi biết ở đây không thể ra tay, sao cứ liên tục khiêu khích ta, lại còn làm ra bộ dạng muốn báo thù, hành động như vậy thì đầu óc ta bị ứ nước hay là đầu óc của ngươi bị ứ nước đây? Giải thích lại cho ta nghe đi.

- Sở Hành Vân, ngươi nói năng bậy bạ gì đó!

Sắc mặt Tô Trường Hưng có chút khẩn trưởng, nhìn đám người vây xung quanh nói:

- Tô Trường Hưng ta là nhân vật thế nào, muốn báo thù thì cứ nói thẳng, làm gì cần phải khiêu khích!

- Ồ? Phải vậy không?

Trên mặt Sở Hành Vân ý cười cợt xuất hiện càng nhiều, nói với âm thanh là lạ:

- Ngươi tự nói bản thân mình vô cùng nổi bật, được mọi người ngưỡng mộ, vậy mà bây giờ ngươi lại hốt hoảng như thế, còn muốn giải thích thêm nữa?

- Ngươi muốn báo thù thì sát ý phải ngập trời, không người nào có thể ngăn cản. Nhưng bây giờ ngươi lại muốn giải thích với mọi người rằng ngươi hoàn toàn không hề có sát ý. Có thể đem việc báo thù biến đổi tới thế này thì không còn có thể dùng đáng thương để diễn tả, phải nói là thật đáng buồn!

Lộp bộp!

Tô Trường Hưng chỉ cảm thấy đầu óc bối rối, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, lại bắt đầu có điểm hoài nghi bản thân mình, ngón tay đang run rẩy chỉ về phía Sở Hành Vân, ấp a ấp úng nói:

- Ngươi, ngươi, ngươi...

- Những lời của ta vừa rồi, mỗi một câu một chữ mọi người đều nghe được, nếu ngươi muốn báo thù thì ra tay luôn đi, còn nếu không dám thì cút ra chỗ khác, đừng làm chậm trễ thời gian của ta!

Sở Hành Vân đột nhiên quát lớn, hàn khí trên người điên cuồng tràn ra, xâm nhập vào cơ thể Tô Trường Hưng khiến hắn rùng mình một cái, không tự chủ được mà lùi về phía sau nửa bước.

Hành động này là sỉ nhục lớn nhất đối với hắn từ xưa tới nay.

Mình đường đường là thiên tài hàng đầu, tiền đồ vô hạn, tương lai nhất định có thể thành đại nhân vật quát tháo ở Lưu Vân Hoàng Triều. Nhưng vào lúc này hắn lại bị một tên phế vật làm nhục, thật sự đáng hận.

- Sở Hành Vân, hành động ngu xuẩn hôm nay sẽ làm ngươi phải hối hận cả đời!

Sự tức giận tỏa ra khắp người Tô Trường Hưng, hắn khẽ ngẩng đầu lên đã thấy Sở Hành Vân biến mất từ lúc nào.

Không chỉ Sở Hành Vân mà cả Tuyết Khinh Vũ cũng không thấy đâu nữa.

Diệp Hoan và một đám đệ tử vẫn đang đứng ở gần đó, tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm, không ai nói gì, tất cả đều vô cùng ăn ý giữ sự yên lặng.

Nhưng sự yên tĩnh này lại khiến cho bầu không khí càng trở nên cổ quái.

Từng ánh mắt giống như là bàn tay vô hình hung hăng tán lên mặt của Tô Trường Hưng, nóng bỏng khó chịu khiến hắn không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại.

(1)- ý nói người con gái xinh đẹp, thướt tha, dịu dàng, nết na, đức hạnh, thì người con trai bậc quân tử luôn mong muốn tìm kiếm để sánh đôi, lấy làm vợ.

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch