Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 135: Giai Nhân Tới Gặp

Chương 135: Giai Nhân Tới Gặp




Rầm rầm oanh!

Vô cùng vô tận linh lực dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, từng đợt từng đợt như sóng biển vậy khiến cả người Sở Hành Vân huyết khí cuồn cuộn, máu tươi phủ đỏ khắp cơ thể khiến vẻ ngoài trông giống như một tên huyết nhân.

Nhưng càng như thế, ý cười trên mặt Sở Hành Vân lại càng rõ, trong lòng càng dâng lên ý chí mạnh mẽ.

Có thể trở thành cường giả Võ Hoàng cao cao tại thượng chắc chắn là đã trải qua con đường tu luyện tràn đầy chông gai. Mỗi một lần gặp chịu đau khổ, tâm chí lại kiên định thêm một phần, vững như bàn thạch, khó mà đánh vỡ.

Dòng linh lực khổng lồ như nước lũ trước mắt này tùy thời có thể khiến cho Sở Hành Vân đi chầu Diêm Vương, nhưng chỉ có trong tình cảnh như vậy, Sở Hành Vân mới không thể lùi bước, còn nhờ tình cảnh nguy hiểm này kích thích ra tiềm năng của bản thân.

-Tụ Linh Cảnh tứ trọng, phá cho ta!

Sở Hành Vân lại rống lên, cắn chặt hàm răng, thôi động linh lực trong linh hải đến mức tận cùng hướng phía bình chướng tu vi đập vào một phát cực mạnh.

Ùng ùng!

Tiếng vỡ vụn vang lên. Giống như là vừa được thăng hoa, Sở Hành Vân cảm giác cả người buông lỏng, một cổ lực lượng hùng hậu dung nhập khắp tứ chi bách hài, giữa kinh mạch toàn thân khiến hắn thoải mái khó mà diễn tả được.

-Thành công! Sau bảy ngày, cuối cùng ta cũng tiếp tục đột phá, bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh tứ trọng!

Sở Hành Vân cười to vài tiếng, trong giọng nói tràn ngập ý tứ vui vẻ. Cái cảm giác đột phá cảnh giới quá kích thích, dù cho hắn từng sống nghìn năm, trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn kích động đến run cả người.

Lúc này, Ngưng Linh Huyền Thạch đang bay lơ lửng ở trước người của Sở Hành Vân. Sau khi hòa tan tinh thể linh lực bên ngoài, Ngưng Linh Huyền Thạch chỉ to cỡ nắm đấm, thỉnh thoảng lóe lên màu xanh thẳm, nhìn qua có chút huyền diệu.

Sở Hành Vân đưa tay đem ngưng Linh Huyền Thạch khảm nạm vào trên đai lưng, vị trí vừa vặn nằm ở phía trước linh hải.

Sở Hành Vân thử thôi động linh lực, ngay lập tức Ngưng Linh Huyền Thạch liền cùng linh hải sinh ra cộng minh, tựa như hai thứ đã hình thành liên hệ nào đó trong vô hình. Linh lực phun ra nuốt vào tuần hoàn qua lại, không có chút cảm giác trì trệ nào, ngược lại rất là thoải mái.

-Tốn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng đã có thể sử dụng Ngưng Linh Huyền Thạch. Nhưng tất cả công sức bỏ ra đều rất đáng giá, từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ vì tốc độ tu luyện mà cảm thấy phiền não nữa.

Cảm thụ được linh lực tinh thuần cuồn cuộn không dứt trong cơ thể, Sở Hành Vân khẽ phát ra một tiếng cười, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng buông xuống, toàn thân đều có một cảm giác thư thái, nhẹ nhõm.

Trong căn phòng của Sở Hành Vân có một cái phòng tắm, hắn ngâm mình ở trong nước, bắt đầu tẩy rửa vết máu trên người.

Nhờ từng phục dụng bản mệnh tinh huyết của Chân Hỏa Phượng Hoàng nên khả năng hồi phục của Sở Hành Vân rất kinh người. Hiện tại, vết thương trên người hắn đã kết vảy, bắt đầu lành lặn, kinh mạch quanh người cũng như vậy, thậm chí trải qua... lần đột phá trở nên càng cứng cỏi.

-Từ khi trùng sinh về đến nay chỉ vừa qua một năm nhưng thực lực của ta đã đạt đến trình độ này. Chờ ta trở lại cảnh giới Võ Hoàng thì cả Chân Linh Đại Lục còn có ai có thể đánh với ta một trận đây?

Sở Hành Vân ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm thán.

Hiện tại, tu vi của hắn không cao lắm, chỉ có cảnh giới Tụ Linh Cảnh tứ trọng, so với trước đây có thể nói là tựa như một con kiến hôi vậy.

Nhưng vật hắn có được hiện tại lại không có thứ nào không phải là trân bảo.

Ngưng Linh Huyền Thạch có thể biến thành linh hải thứ hai của hắn, hai cái linh hải cộng minh qua lại, mỗi một vòng tuần hoàn liền có thể dễ dàng hấp thu tất cả linh lực ẩn chứa trong sáu giọt linh dịch, không ngừng sinh sôi, không ngừng vận chuyển.

Bản mạng tinh huyết của Chân Hỏa Phượng Hoàng có ẩn chứa khổng lồ tinh hoa sinh mệnh, có thể phối hợp hoàn mỹ cùng Phạt Sinh Thối Thể Quyết giúp Sở Hành Vân tu luyện Phạt Sinh Thối Thể Quyết mà không phải hao tổn sinh mệnh lực của bản thân, đồng thời không ngừng rèn luyện, nâng cao khí lực.

Vạn Thú Hỏa là hỏa diễm nhân tạo bá đạo nhất, có thể đốt cháy vạn vật, không ngừng tích lũy lực lượng. Dù là đối mặt với cường giả Địa Linh Cảnh thì hắn cũng không sợ hãi, thậm chí dùng nó xuất thủ chém giết.

Ba thứ này kết hợp lại, thực lực Sở Hành Vân đã đạt tới một cái tầng thứ gọi là cực kỳ nghịch thiên. Kiếp trước ở cảnh giới này, hắn căn bản cũng không có, thậm chí không dám mơ mộng đến một thứ, chênh lệch có thể nói là cực kỳ lớn.

Đương nhiên, làm cho Sở Hành Vân cảm thán nhất vẫn là Luân Hồi Thạch.

Viên đá này chính là bản mạng pháp bảo của Luân hồi Đại Đế, có thể vặn vẹo thời gian, có thể kéo dài một ngày thành năm ngày giúp hắn có nhiều thời gian tu luyện, cảm ngộ, ngoài ra cũng không thể khinh thường Luân Hồi Thiên Thư.

Từ sau khi ban tặng bản mạng tinh huyết Chân Hỏa Phượng Hoàng, Luân Hồi Thiên Thư lại đóng kín, vô pháp lật xem. Nhưng đã có hai lần kinh nghiệm trước, Sở Hành Vân có dự cảm thời điểm hắn lật xem Luân Hồi Thiên Thư lần kế tiếp, nhất định có việc khiến hắn vui mừng.

-Mỗi một vật trong Luân Hồi Thiên Thư đều cùng Luân Hồi Đại Đế có quan hệ to lớn. Vật được cất giấu bên trong chắc chắn đều được Luân Hồi Thượng Đế tự tay phong ấn, chỉ tiếc là con Chân Hỏa Phượng Hoàng kia đã ngã xuống. Nếu ta có cơ hội lấy một con Chân Hỏa Phượng Hoàng làm tọa kỵ, sẽ cỡ nào tiêu sái a!

Sở Hành Vân thầm mộng tưởng ở trong lòng. Đột nhiên, trong đầu của hắn hiện lên một chuyện khiến hắn giật nảy mình.

-Đứng rồi, sao ta lại quên nó được!

Sở Hành Vân lấy tay vỗ vỗ đầu, vẻ mặt lộ bộ dạng bừng tỉnh.

Dưới vách núi thành Tây Phong, Sở Hành Vân không chỉ có lấy được Trảm Không kiếm, mà còn phát hiện một quả trứng linh thú.

Quả trứng linh thú này thuộc về loại linh thú nào thì hắn cũng không biết, nhưng cảm giác nó dị thường cổ quái, bị Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận phong tỏa nhưng vẫn có thể hấp thu linh dịch ở bên ngoài tẩm bổ bản thân.

Lúc đó, tu vi Sở Hành Vân còn thấp không có cách nào lấy đi trứng linh thú, cho nên trước tiên dùng chín cái Phong Ấn Linh Phù đem khí tức trứng linh thú ẩn dấu đi, khiến nó không bị người nào khác phát hiện.

Chuyện này đã xảy ra cũng khá lâu, Sở Hành Vân thiếu chút nữa đã quên đi, vừa rồi nhắc tới Chân Hỏa Phượng Hoàng thì hắn mới đột nhiên nhớ tới.

-Quả trứng linh thú cổ quái như vậy, nhất định không là vật phàm. Nếu có cơ hội, ta nhất định phải quay về thành Tây Phong một chuyến, nhanh chóng lấy đi, sau đó đem nó đi ấp xem nở ra vật gì.

Sở Hành Vân thấp giọng rù rì nói, đem việc này ghi lại thật sâu trong lòng.

Nhưng hắn cũng không nóng nảy lập tức trở về thành Tây Phong.

Hiện tại ở Hoàng Thành, hắn không chỉ muốn điều tra tin tức chuyện ám sát 16 năm trước, mà còn muốn tìm nơi hạ lạc của mẫu thân, phụ thân nên không thể phân thân được, chỉ có thể đem chuyện này để sang một bên.

Lúc rời đi, Sở Hành Vân cũng đã bày ra phong ấn khiến không ai có thể phát hiện ra trứng linh thú, càng chưa nói muốn phá vỡ phong ấn rồi lấy đi.

Lau khô thân thể, thay một bộ y phục sạch sẻ, Sở Hành Vân đang chuẩn bị củng cố cảnh giới Tụ Linh Cảnh tứ trọng thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Lạc Lan, có vẻ có chuyện gì đó gấp gáp.

Sở Hành Vân nhíu mày, mở cửa thì phát hiện Lạc Lan thở hổn hển, nói không ra lời.

“Làm sao vậy?”

Sở Hành Vân bèn hỏi trước.

“Ngoài cửa có một người cầu kiến, là một cô gái rất xinh đẹp tự xưng là Tần Vũ Yên, nói là đến tìm Sở đại ca.”

Lạc Lan hít một hơi thật sâu, sau đó mới có thể nói rõ ràng.

Nghe được cái tên này, Sở Hành Vân hơi sửng sốt một chút.

Thời điểm ở Hắc Thủy Thành, Sở Hành Vân từng dặn Tần Vũ Yên mang theo lời dặn nói cho Tần Thiên Vũ, nếu như bọn họ đồng ý hợp tác thì sẽ phái người đến Lăng Tiêu Vũ Phủ tìm hắn thương nghị.

Từ đó tới nay đã tròn một tháng, cuối cùng Tần Vũ Yên đã tới!

-Ngoại trừ Tần Vũ Yên ra thì có còn người nào khác đi theo hay không?

Sở Hành Vân hơi suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi.

Lạc Lan lắc đầu, đáp:

-Không, chỉ có một mình nàng ta đến đây. Hơn nữa, ta thấy nàng ta có vẻ rất suy yếu, giọng nói hữu khí vô lực, tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng.

Nghe vậy, Sở Hành Vân hơi rùng mình, chạy nhanh ra ngoài.

Dịch giả : lushi

Biên : Mei_hnmn

Team dịch : Vạn Yên Chi Sào

Nguồn :truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch