Chốc lát sau, Tần Thiên Vũ cùng Tần Vũ Yên mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
-Xem ra ông trời không tuyệt đường ta, có nhiều đan phương như vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng đứng vững gót chân trong Hoàng Thành.
Tần Thiên Vũ thấy được con đường phát triển, vui vẻ nói:
-Đúng rồi, ta có quen mấy người Luyện Đan Sư, giai đoạn đầu tiên có thể tìm bọn họ hỗ trợ.
Sở Hành Vân không chỉ góp ý về phương hướng phát triển, lại đưa ra nhiều đơn phương quý giá như vậy làm cho Tần Thiên Vũ có chút ngượng ngùng, cũng muốn góp chút sức.
Nhưng mà, Sở Hành Vân lắc đầu, đáp:
-Hiện tại, Tần Thiên Phong đang nhìn chằm chằm chúng ta. Nếu chuyện này bị tiết lộ sợ rằng sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết, phải tuyệt đối bí mật, bất luận kẻ nào cũng không thể biết được.
-Vậy chúng ta đi đâu để chiêu mộ Luyện Đan Sư đây?
Tần Thiên Vũ có chút nóng lòng hỏi.
Bên trong Hoàng Thành, số lượng Luyện Đan Sư cũng không ít.
Nhưng những tên Luyện Đan Sư này đều đã bị các đại gia tộc mời làm khách khanh. Luyện Đan Sư rất có giá trị, dù chỉ là Luyện Đan Sư nhất cấp thì các đại gia tộc cũng sẽ toàn lực dùng lợi ích chiêu mộ.
-Chuyện này các ngươi cứ yên tâm, ta đã chuẩn bị kỹ càng.
Sở Hành Vân có chút thần bí đáp khiến Tần Thiên Vũ cùng Tần Vũ Yên trừng hai mắt nhìn hắn, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi hoặc.
-Nếu chúng ta đã quyết định thành lập thương hội, đối kháng Tần Thiên Phong thì Tần gia chủ cũng không thể ngây người lâu ở chỗ này.
Sở Hành Vân đổi giọng, quay sang nói với Tần Thiên Vũ.
Tần Thiên Vũ gật đầu, hắn đương nhiên minh bạch đạo lý này.
Trong khoảng thời gian hắn bị trúng độc này, Tần Thiên Phong đã dùng các loại thủ đoạn hoàn toàn đào rỗng toàn bộ tài sản trong Tần gia.
Nếu như Tần Thiên Phong biết Tần Thiên Vũ khôi phục lại, nhất định sẽ nghĩ ra thủ đoạn âm hiểm nào đó, kể từ đó Tần Thiên Vũ lẫn Tần Vũ Yên đều có thể rơi vào trong khốn cảnh, thậm chí là gặp nguy hiểm.
Còn nữa, nếu lấy Tần gia là cứ điểm thành lập thương hội cũng có chút không tiện, nhất định phải đổi sang chỗ khác.
-Cứ điểm thương hội phải vừa tránh né ánh mắt của Tần Thiên Phong, vừa che giấu tai mắt người khác. Tổng hợp lại thì xem ra chỉ có Lăng Tiêu Vũ Phủ thỏa mãn điều kiện này.
Tần Vũ Yên thấp giọng nói.
-Vậy tạm thời lấy chỗ ở của ta làm cứ điểm đi, cũng rất thuận tiện với hành động của ta.
Đình viện Sở Hành Vân khá là to lớn, đừng nói là chứa hai người, cho dù hơn mười người cũng sẽ không chật chội chút nào.
Huống hồ, có Lăng Tiêu Vũ Phủ bảo vệ, cho dù Tần Thiên Phong có kiêu ngạo bá đạo cũng sẽ không dám ngang ngược gây chuyện, càng chưa nói phái người tới ám sát Tần Thiên Vũ cùng Tần Vũ Yên, tuyệt đối một nơi an toàn.
-Lăng Tiêu Vũ Phủ đúng là một cứ điểm tốt nhưng Tần Thiên Phong chắc chắn sẽ không để ta dễ dàng rời khỏi Tần phủ, thoát khỏi bàn tay của hắn.
Tần Thiên Vũ thở dài nói, Tần gia có người âm hiểm như vậy, thực sự là bất hạnh của gia tộc.
-Chuyện này cũng chưa chắc.
Sở Hành Vân vừa cười, vừa đi tới trước mặt hai người, sau đó thấp giọng thì thầm vào tai hai người.
Cũng trong lúc đó, tại đại thính nghị sự trong Tần gia.
Tần Thiên Phong ngồi chễm chệ trên ghế chủ vị, hai bên còn lại là Tần gia thái thượng trưởng lão, nguyên một đám người trầm mặc không nói khiến cho bầu không khí có chút trầm trọng.
-Tên Sở Hành Vân này tiến vào đã lâu nhưng đến bây giờ còn chưa đi ra, chuyện này có chút kì quái. Chẳng lẽ hắn có thể giải loại độc kia?
Một gã trưởng lão đột nhiên mở miệng, khiến cho không ít trưởng lão đều có chút biến sắc, đây là chuyện bọn hắn lo lắng nhất.
-Chỉ bằng hắn cũng muốn giải Minh Hàn Cổ Độc, đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày!
Tần Thiên Phong đứng dậy, tràn đầy khinh thường nói.
Nhưng dù nói như vậy, ở sâu trong nội tâm của hắn vẫn còn có chút lo lắng, bước đi tới đi lui trong đại sảnh, sắc mặt theo thời gian dần trôi cũng từ từ trở nên ngưng trọng.
Ngay lúc hắn sắp không kiềm chế được, Sở Hành Vân cùng Tần Vũ Yên đột nhiên xuất hiện, trừ hai người bọn họ ra thì phía sau còn có bốn tên sai vặt mang theo Tần Thiên Vũ đi về phía bọn họ.
Sắc mặt Tần Thiên Phong rất là khó coi, hỏi:
“Các ngươi có ý gì đây?”
Tất cả trưởng lão cũng đều đi tới. Khi bọn hắn thấy Tần Thiên Vũ vẫn đang trong trạng thái hôn mê thì trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng căm tức nhìn Sở Hành Vân, tỏa ra hàn khí.
-Trải qua quan sát của ta, Tần gia chủ mắc một loại chứng bệnh hiếm thấy tên là Hàn Tâm, bệnh tình đã đến tình thế nguy kịch nên ta quyết định trước tiên mang Tần gia chủ đi Lăng Tiêu Vũ Phủ, giúp hắn trị liệu.
Giọng nói Sở Hành Vân có vẻ tùy ý, lại mang theo một ý tứ không thể cãi lời, lộ ra thần thái rất là kiêu ngạo.
-Gia chủ Tần gia bị bệnh, lại muốn sống nhờ trong Lăng Tiêu Vũ Phủ để trị bệnh, việc này truyền đi, mặt mũi Tần gia ta để ở đâu đây?
-Việc này ta tuyệt sẽ không đồng ý, muốn trị bệnh cũng phải trị liệu ở Tần gia ta!
Không ít trưởng lão lập tức nói lời phản đối. Một khi Tần Thiên Vũ đi Lăng Tiêu Vũ Phủ thì bọn họ vô pháp giám thị, thậm chí nếu độc trên người Tần Thiên Vũ được giải thì toàn bộ công sức bọn họ liền đổ sông đổ biển.
-An tĩnh!
Tần Thiên Phong khoát tay áo, quát lên một tiếng khiến mọi người yên tĩnh lại. Trong đôi mắt tam giác lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó đi tới, tinh tế quan sát Tần Thiên Vũ, rồi hỏi:
-Sở công tử, ngươi xác định đại ca của ta mắc bệnh Hàn Tâm?
-Ta tự mình chẩn đoán bệnh thì sao có thể sai được?
Sở Hành Vân đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, giả vờ tự phụ tiếp tục đáp:
-Người mắc bệnh này là vì bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, ảnh hưởng kinh mạch quanh thân, do đó dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Những bệnh trạng này hoàn toàn phù hợp cùng Tần gia chủ, nếu như không thể chữa tốt, tất cả hậu quả ta tự mình phụ trách!
Sau khi nói xong, Sở Hành Vân vung tay lên, quát lớn:
-Khởi hành, trước tiên đưa Tần gia chủ đi Lăng Tiêu Vũ Phủ!
-Ngươi dám...
Một gã trưởng lão tức giận, vội vàng muốn ngăn Sở Hành Vân lại nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì bị Tần Thiên Phong cản lại, đồng thời làm một cái thủ thế bảo hắn im lặng.
Không lâu sau, đám người Sở Hành Vân đã đi ra khỏi Tần gia. Tất cả trưởng lão Tần gia trừng lớn hai mắt tỏ vẻ tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Tần Thiên Phong, không biết tại sao hắn lại đồng ý với hành động của Sở Hành Vân.
-Cứ tưởng rằng tên Sở Hành Vân có chút bản lãnh, hiện tại xem ra ta đã quá lo lắng.
Tần Thiên Phong cười ha ha, trở lại ghế chủ vị ngồi xuống, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
Câu nói này của Tần Thiên Vũ khiến Tần gia trưởng lão càng nghi hoặc, một người hậm hực hỏi:
-Gia chủ, sao ngươi lại nói lời này?
Tần Thiên Phong đắc ý giải thích:
-Chư vị đều biết đại ca của ta trúng chính là Minh Hàn Cổ Độc, độc tố đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng khiến hắn đang trong tình trạng hôn mê, hấp hối gần chết. Nhưng vừa rồi, Sở Hành Vân lại nói đại ca của ta mắc bệnh Hàn Tâm, còn nói cái gì hàn khí vào cơ thể, ảnh hưởng đến kinh mạch quanh thân, những thứ này căn bản là hắn đang nói bậy!
Hắn vừa dứt lời hạ, trong mắt đám trưởng lão Tần gia đều chợt hiện lên tinh mang.
-Ta hiện tại có thể xác định rõ ràng là tên Sở Hành Vân này chỉ là một cái gối thêu hoa, ngay cả tình huống cụ thể cũng đều đoán sai thì làm sao có thể có biện pháp giải Minh Hàn Cổ Độc. Vốn ta còn lo lắng đại ca chết, dẫn tới một số người dị nghị nhưng hiện tại ta hoàn toàn không còn chút lo lắng nào, đại ca vừa chết, chúng ta hoàn toàn có thể đem trách nhiệm đều đổ lên trên đầu Sở Hành Vân.
Tần Thiên Phong nghĩ tới đây, trên mặt tràn đầy vui mừng nở một nụ cười, không còn vì sự tình vừa phát sinh mà cảm thấy buồn bực. Trái lại Sở Hành Vân xuất hiện làm dê thế tội thay giải quyết vấn đề còn đang lo lắng làm cho hắn từ trong nội tâm cảm thấy mừng rỡ, thỏa mãn.