Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 1544: Mở ra một con đường sống

Chương 1543: Mở ra một con đường sống

“Thật xin lỗi…”

Ánh mắt Lăng Ngọc Linh ảm đạm, khi nói chuyện khóe miệng lại tràn ra máu tươi, thương thế của nàng rất nặng. Trước đó, nàng đã bị Cố Trường Ca gây thương tích, bây giờ một kích này đã khiến cho nàng suýt chút nữa đánh mất sinh mệnh bản nguyên.

“Nếu ngươi muốn dùng cái chết để làm rõ ý chí của mình, vậy ta cũng chỉ có thể nói ngươi ngu xuẩn, đồng thời còn ngây thơ.”

Ánh mắt Cố Trường Ca lạnh lùng đảo qua đám người đạo thống các tộc đang khẩn trương, kinh hãi đứng cách đó không xa, sau đó lại nhìn về phía Lăng Ngọc Linh: “Ngươi xem, những người đang có mặt ở đây có đến cứu ngươi hay giúp ngươi không?”

Ánh mắt Lăng Ngọc Linh lại càng thêm ảm đạm. Nàng tất nhiên biết là không rồi.

Ngoại trừ người của Ngự Tiên Cung, không ai quan tâm đến sinh tử của nàng. Thậm chí bọn họ còn hy vọng nàng và Cố Trường Ca đồng quy vu tận với nhau, chết hết ở đây.

Dù sao, sự tồn tại của nàng cũng sẽ ảnh hưởng đến địa vị của các thế lực đạo thống hiện tại, cũng như ảnh hưởng đến cục diện tiếp theo của Hi Nguyên văn minh.

Nhưng dù sao, đây cũng là do nàng lựa chọn. Nàng cũng sẽ không trách bất cứ một ai.

“Làm người tốt cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì. Chuẩn tắc mà ngươi thờ phụng, bây giờ đã bị ngươi chà đạp ngay cả cặn bã cũng không còn thừa.”

“Ngoại trừ ta, còn ai để tâm đến sinh tử của các ngươi?” Giọng nói của Cố Trường Ca vẫn bình thản vô cùng.

Ầm một tiếng, bàn tay hắn nhẹ nhàng chấn động, trường thương trong tay lập tức hóa thành khói xanh đầy trời. Mất đi chèo chống, Lăng Ngọc Linh lập tức ngã xuống.

Nàng không nghĩ đến Cố Trường Ca lại không giết nàng, ánh mắt trở nên phức tạp, cố gắng đứng dậy.

Tuy nhiên, cái lỗ máu to bằng bàn tay ngay bụng của nàng vẫn nhìn thấy mà giật mình. Chung quanh tràn ngập khí tức hủy diệt đáng sợ, trong thời gian ngắn không thể khôi phục như lúc ban đầu.

Bị thương như vậy, nàng trên cơ bản cũng đã mất đi sức chiến đấu, không còn khả năng ra tay với Cố Trường Ca.

Ánh mắt Cố Trường Ca bình thản nhìn qua Lăng Ngọc Linh, ngón tay thon dài điểm một cái, hai luồng hắc quang lập tức rơi xuống người Lăng Ngọc Linh. Một luồng vòng quanh cổ chân của nàng một vòng, biến thành một sợi dây xích đen nhánh nặng nề.

Luồng hắc quang còn lại rơi xuống cổ nàng, hóa thành một vòng cổ đen nhánh, còn có quang hoa quỷ dị thâm thúy lóe lên.

“Cái này…”

Lăng Ngọc Linh hơi ngẩn người, cảm giác tu vi và pháp lực của nàng đang nhanh chóng biến mất.

Nàng thậm chí còn không cảm nhận được ngũ giác của mình. Tất cả thần niệm và tri giác đều biến mất. Trong khoảnh khắc đó, nàng giống như biến thành một người bình thường tay trói gà không chặt.

Sau khi ngẩn người một chút, nàng cũng kịp phản ứng, cũng không nói thêm câu nào. Cố Trường Ca không giết nàng đã là may mắn lắm rồi. Hắn hạn chế tu vi và tự do của nàng, nàng tất nhiên không thể trách móc.

Nhìn thấy Cố Trường Ca cũng không ra tay giết chết Lăng Ngọc Linh, rất nhiều người của Ngự Tiên Cung đều thở phào một hơi. Sắc mặt đám người thế lực đạo thống các phương trở nên khó coi. Cố Trường Ca tha mạng cho Lăng Ngọc Linh cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho bọn họ.

Bọn họ không có vận khí và thực lực như Lăng Ngọc Linh, cũng không có năng lực giống như nàng.

Theo bọn họ nghĩ, sở dĩ Cố Trường Ca buông tha cho Lăng Ngọc Linh, bởi vì Lăng Ngọc Linh có tác dụng rất lớn đối với hắn. Hiện tại, Phạt Thiên Minh rất cần nhân vật như vậy.

“Nếu phải ngồi chờ chết, chi bằng chúng ta liều mạng một lần. Hắn không có khả năng tùy tiện buông tha cho chúng ta.”

“Đã đến lúc này rồi, còn vọng tưởng có khả năng khác sao?”

“Chúng ta hợp lực ra tay, mở một con đường sống. Nếu không, tất cả mọi người đều phải táng diệt ở đây.”

Sắc mặt đám Chưởng giáo âm tình bất định, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sự kiên quyết.

Bọn họ biết, cứ kéo dài thêm, tất cả mọi người sẽ biến thành thịt cá trên thớt gỗ. Cho nên, biện pháp duy nhất lúc này chính là hợp lực ra tay, mở một con đường thông ra bên ngoài.

Mặc dù thực lực Cố Trường Ca kinh khủng nhưng muốn tiêu diệt bọn họ trong thời gian ngắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thương lượng với nhau, bọn họ rất nhanh phân phó, để thế lực sau lưng vì bọn họ mà kìm chân, còn bọn họ thì hợp lực đánh tan phong ấn nơi đây, vì mọi người mở ra một con đường sống.

Đồng thời, bọn họ cũng truyền âm cho Hi Nguyên Thánh Nữ, Hi Âm, muốn mượn sức mạnh Luân Hồi Kính mở ra một con đường sống. Đến lúc đó có thể đào tẩu được bao nhiêu người, vậy thì nghe theo mệnh trời thôi.

“Giết.”

Sau một khắc, đám cường giả trong những thế lực đó cũng không do dự. Sau khi nhân vật Chưởng giáo ra lệnh xong, bọn họ rất nhanh chém giết đến, thân ảnh trùng điệp nghênh kích, đánh ra đủ loại thủ đoạn tuyệt cường.

Giữa thiên địa một lần nữa xuất hiện các loại thần binh bảo khí, cổ tháp, lư hương, gương đồng, âm dương kính… xen lẫn hào quang đại đạo, không ngừng chìm nổi, tản ra ức vạn xiềng xích quy tắc trật tự.

Rất nhiều đạo pháp thần thông cổ lão cũng đang diễn dịch huyễn hóa.

Thần quang mông lung, một mảng lớn sương mù bốc hơi. Ở đây có rất nhiều phù văn kinh khủng diễn hóa, giống như trở thành một mảnh thiên địa hỗn độn sơ khai.

“Nhất định phải mở ra một con đường sống.”

Hi Nguyên Thánh Nữ nghe các Chưởng giáo, lãnh tụ nói, cũng không do dự, ráng chống đỡ một lần nữa tế ra Luân Hồi Kính.

Sau khi nhìn thấy Lăng Ngọc Linh bị bắt, nàng cũng biết sau khi mình rơi vào tay Cố Trường Ca, kết quả cũng sẽ chẳng tốt hơn.

Hắn không có khả năng nể mặt giao tình đã từng có mà lưu thủ với nàng.

Bây giờ, biện pháp duy nhất của bọn họ chính là dựa vào sức mạnh Luân Hồi Kính mở ra một con đường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch