Ban đầu ở Hắc Thủy Thành, nếu như không phải Dương Viêm ánh mắt hơn người thì Sở Hành Vân cũng không cách nào trực tiếp trở thành đệ tử nòng cốt, càng không thể trong khoảng thời gian ngắn lấy được Ngưng Linh Huyền Thạch.
Quan trọng hơn là lúc Hắc Thủy Thành xảy ra thú triều, Dương Viêm lập tức ra tay trợ giúp Sở Hành Vân, còn sắp xếp để Dương Phong đi theo bảo hộ, có thể nói là quan tâm về mọi mặt.
Khi Sở Hành Vân nghe tin Dương Viêm đã rời đi bặt vô âm tín (không một tin tức) hơn một tháng thời gian, trong lòng còn có một ít lo lắng, hiện tại thấy hắn bình yên trở về nên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi ra khỏi đại sảnh.
Khi mọi người đi ra tới bên ngoài đình viện cũng là lúc Dương Viêm đáp xuống từ trên không.
Hắn vừa đáp xuống đất đã vọt tới trước mặt của Sở Hành Vân, hai con mắt không ngừng đánh giá, tự hào nói:
- Không nghĩ tới, ta mới rời đi ngắn ngủi có mấy thàng mà ngươi đã đạt đến cảnh giới Tụ Linh Cảnh lục trọng, thật không hỗ danh là thiên tài mà Dương Viêm ta nhìn trúng!
Trong nửa tháng này Sở Hành Vân cũng không khi nào lơ là việc tu luyện.
Hắn nắm giữ hai đại kì vật là Ngưng Linh Huyền Thạch và Luân Hồi Thạch, tu vi một lần nữa đột phá bước vào Tụ Linh Cảnh lục trọng, khoảng cách với Tụ Linh Cảnh thất trọng cũng không còn xa.
- Sư tôn, cuối cùng người đã trở về.
Trong con ngươi Tần Vũ Yên mang theo một ít nước mắt, nàng từ nhỏ đã đi theo Dương Viêm, quan hệ giữa hai người giống như người thân trong gia đình, Dương Viêm đột nhiên rời đi hơn hai tháng khiến nàng cực kì lo lắng.
- Đã khiến các ngươi lo lắng.
Dương Viêm cũng nhẹ nhàng thở phào một nơi.
Ánh mắt hắn nhìn xung quanh một vòng, khi thấy Tần Thiên Vũ liền khẽ nhếch miệng cười nói:
- Trong khoảng thời gian ta ở Hoàng Cung cũng đã nghe nói không ít chuyện, nhất là việc Vân Đằng Thương Hội thành lập. Lúc đầu ta còn chưa tin nhưng hiện tại xem ra Tần gia chủ ngươi thực sự đầu nhập vào tiểu tử Sở Hành Vân này?
- Tần gia sẽ không bỏ qua cho ta, tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa gì.
Biểu hiện trên mặt Tần Thiên Vũ vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Về phần đầu nhập vào thì đúng là như vậy, nếu như không có Sở Hành Vân thì sẽ không có Tần Thiên Vũ ta ngày hôm nay.
- Cái gì?
Ánh mắt Dương Viêm hơi co lại, câu vừa rồi của hắn cũng không có ý nói móc mà chỉ là trêu ghẹo, nhưng thật không ngờ,Tần Thiên Vũ lại tự nhiên thừa nhận, hơn nữa lại còn thừa nhận thẳng thắn như vậy.
Là ân sư của Tần Vũ Yên nên quan hệ giữa Dương Viêm cùng Tần Thiên Vũ không tầm thường, đối với tính tình Tần Thiên Vũ thì Dương Viên hiểu rất rõ.
Tần Thiên Vũ nói ra những lời này chứng tỏ hắn đối với Sở Hành Vân thật sự tâm phục khẩu phục, không có vẻ không cam lòng.
Thái độ Tần Thiên Vũ như vậy Dương Viêm vẫn là lần đầu tiên thấy!
- Sư tôn, lần này người vào cung hơn hai tháng mà một chút tăm hơi cũng không có, chẳng lẽ lại bởi vì tam hoàng tử?
Tần Vũ Yên sắc mặt ngưng trọng, mở miệng hỏi.
- Tam hoàng tử?
Trong mắt Sở Hành Vân có phần khó hiểu.
Dương Viêm có chút bất đắc dĩ gật đầu, than thở:
- Ngươi cũng không phải là người Hoàng Thành, không biết chuyện này cũng rất bình thường. Trong các vị hoàng tử hiện tại của Lưu Vân Hoàng Tộc thì tam hoàng tử là người xuất sắc nhất, hoàn toàn xứng đáng với vị trí thái tử. Tuy nhiên tam hoàng tử trời sinh kinh mạch không được đầy đủ, trên con đường tu luyện khó mà tiến bộ.
- Năm đó quốc vương bệ hạ đã dốc hết lực lượng Hoàng Tộc, rất vất vả mới mời được một gã Luyện Đan Sư cấp sáu ra tay trợ giúp tam hoàng tử dựng lại kinh mạch, nhưng phương pháp trị ngọn chứ không trị được gốc, chỉ có thể duy trì mười năm. Hiện tại mười năm thời gian cũng sắp đến rồi!
- Kinh mạch không được đầy đủ mà thôi, cũng sẽ không ảnh hướng tới tính mạng thì phải?
Cố Thanh Sơn chen miệng nói.
Sở Hành Vân lặng lẽ nói:
Người có kinh mạch không được đầy đủ nếu không bước lên con đường võ đạo thì tự nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu mạnh mẽ tu luyện, theo võ linh phát triển ngày càng mạnh mẽ sẽ dẫn tới phản phệ, mà lâu ngày tích góp sẽ có lúc bộc phát, khó mà giữ được mạng sống.
Nghe lời giải thích của Sở Hành Vân, Dương Viêm cũng bất đắc dĩ nói:
- Không sai, tam hoàng tử thiên phú kinh người, hôm nay đã bước vào Địa Linh Cảnh, nếu một ngày nào đó bị võ linh phản phệ nhất định sẽ lập tức mất mạng, hắn vừa chết, Hoàng Tộc vốn đã suy sụp sẽ càng thêm chán nản hơn.
- Ta lần này vào cung là muốn thay tam hoàng tử luyện chế đan dược, không chỉ có ta mà hai người Chu Thanh Ninh cùng Trương Phàm Quy cũng bị gọi vào cung, khổ tâm nghiên cứu hai tháng nhưng vẫn không có chút biện pháp nào.
- Chu đại sư cùng Trương đại sư cũng tham gia?
Tần Vũ Yên sắc mặt cả kinh, hai người này cùng Dương Viêm giống nhau đều là Luyện Đan Sư cấp năm tiếng tăm lừng lẫy, ở Lưu Vân Hoàng Triều địa vị vô cùng siêu nhiên.
Không nghĩ tới, ba vị Luyện Đan Sư cấp năm đồng thời ra tay, trải qua hai tháng khổ tâm nghiên cứu vẫn không thể áp chế võ linh phản phệ, điều này cũng khó trách tại sao Dương Viêm lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy.
- Người có kinh mạch không được đầy đủ chỉ có dùng Mặc Linh Tục Mạch Đan thất phẩm mới có thể chân chính bổ xung toàn bộ kinh mạch, trừ đan dược này thì những loại khác chỉ có tác dụng áp chế, nếu áp chế càng lâu thì phản phệ sẽ càng cường hãn.
Sở Hành Vân suy tư nói.
- Mặc Linh Tục Mạch Đan!
Dương Viêm sửng sốt một chút, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe qua loại đan dược này.
Nhưng mà khi hắn nghe được Mặc Linh Đoạn Mạch Đan là thất phẩm dược thì sắc mặt trở nên trắng bệch, than thở:
- Muốn luyện chế thất phẩm đan dược dễ vậy sao, ở toàn bộ Bắc Hoang Vực cũng không có bao nhiêu người!
- Cho dù có thì có thể làm gì được, Luyện Đan Sư cấp độ này cao cao tại thượng làm sao ra tay trợ giúp một hoàng tử nho nhỏ luyện chế đan dược.
Tần Thiên Vũ cũng có chút cảm thán.
Sở Hành Vân cũng không nói tiếp, sắc mặt hơi trầm xuống, phảng phất như lâm vào suy nghĩ.
Thấy Sở Hành Vân trầm mặc, Dương Viêm cũng không muốn nhắc về đề tài rối rắm này nữa, hắn thay đổi cách nói:
- Ta đã nhìn qua một chút đan dược mà Vân Đằng Thương Hội các ngươi luyện chế, hầu như mỗi một loại đều là cực phẩm trong cực phẩm, các ngươi từ nơi nào mà kiếm được nhiều toa thuốc như vậy?
Một toa thuốc cực phẩm đủ để cho một cái gia tộc phát triển mạnh.
Số lượng toa thuốc cực phẩm của Vân Đằng Thương Hội có thể nói là vô số, ngay cả Luyện Đan Sư cấp độ như Dương Viêm cũng có chút líu lưỡi, trong lòng dâng lên cảm giác tò mò.
- Tự nhiên là do Sở Hành Vân cung cấp.
Tần Vũ Yên hé miệng cười nói:
- Ngoại trừ toa thuốc ra thì phương pháp chiêu mộ Luyện Đan Sư cũng là của hắn. Hiện tại, chỉ cần là Luyện Đan Sư thì ai mà không muốn gia nhập Vân Đằng Thương Hội.
- Thì ra...
Dương Viêm nhất thời không khỏi liếc mắt xem trọng Sở Hành Vân, hắn hiện tại đã hiểu một phần vì sao Tần Thiên Vũ lại tâm phục khẩu phục Sở Hành Vân đến vậy.
Thủ đoạn như vậy, khí phách như vậy quả thật hiếm có trên đời.
Hắn gần như có thể nhìn thấy trong tương lai không xa tên tuổi của Vân Đằng Thương Hội sẽ danh chấn toàn bộ Lưu Vân Hoàng Triều, đồng thời cũng sẽ trở thành thánh địa của Luyện Đan Sư khiến vô số người ngưỡng mộ.
- Có rồi!
Lúc này, Sở Hành Vân vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, hai tròng mắt mang theo vài phần nóng bỏng hỏi:
- Dương trưởng lão, lúc ngươi rời khỏi Hoàng Cung, tam hoàng tử có xuất hiện hiện tượng võ linh phản phệ hay không?
- Không, nhưng cũng sắp.
Dương Viêm dừng một chút, hình như nghĩ tới điều gì, mở to mắt nhìn về phía Sở Hành Vân, ấp a ấp úng nói:
- Sở Hành Vân, chẳng lẽ ngươi...
- Chỉ cần không có xuất hiện là tốt rồi.
Sở Hành Vân cắt đứt lời Dương Viêm, khóe miệng hiện lên một đường cong đầy tự tin, cười nhạt nói:
- Vấn đề võ linh phản phệ này ta đã có biện pháp chữa trị tốt!