Dương Viêm bị lời này của Sở Hành Vân làm cho sợ hãi, trầm mặc mấy giây mới tin tưởng là mình không hề nghe lầm.
- Sở Hành Vân, việc này cũng không thể đem ra nói giỡn được đâu.
Dương Viêm quan sát xung quanh một chút sau đó hạ thấp âm thanh xuống, bệnh tình tam hoàng tử chính là việc quan trọng nhất của Lưu Vân Hoàng Triều, ảnh hưởng vô cùng lớn thì sao có thể đem ra làm trò đùa được.
Huống hồ Dương Viêm đã ngây người ở Hoàng Cung hơn hai tháng nên hắn biết võ linh phản phệ khó khăn cỡ nào
Ba gã Luyện Đan Sư cấp năm cũng không tìm ra bất kì giải pháp nào, Sở Hành Vân lại nói mình có biện pháp chữa trị tốt khiến cho Dương Viêm có chút khó mà tin được.
- Dương trưởng lão, ngươi có bao giờ nghe qua Dẫn Linh Độ Huyệt chưa?
Sở Hành Vân cũng không tức giận, hỏi ngược lại.
Dương Viêm lâm vào bộ dạng trầm tư, gật đầu nói:
- Bên trong cơ thể người tồn tại vô số khiếu huyệt, những khiếu huyệt này kết nối với nhau tạo thành kinh mạch, Dẫn Linh Độ Huyệt chính là lợi dụng thiên địa linh lực kết nối với những khiếu huyệt này khiến cho kinh mạch được khai thông.
- Thủ pháp như vậy nói thì nghe đơn giản nhưng lúc thực hiện lại vô cùng phức tạp, chỉ cần sơ sẩy liền có thể khiến kinh mạch bị rối loạn, đây chính là một môn thủ pháp thất truyền đã lâu. Lẽ nào ngươi biết Dẫn Linh Độ Huyệt?
Dương Viêm kinh hãi liếc mắt nhìn Sở Hành Vân, hắn có đọc qua trên một cuốn thượng cổ bí tịch nên mới biết thông tin về Dẫn Linh Độ Mạch, nếu đổi lại là những Luyện Đan Sư khác thì sợ rằng ngay cả tên gọi cũng chưa từng nghe qua.
- Trước đây có luyện qua vài lần, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Sở Hành Vân nhún vai, cũng không giải thích quá nhiều.
- Tam hoàng tử là kinh mạch không được đầy đủ, mà Dẫn Linh Độ Huyệt lại dùng để dẫn dắt thiên địa linh lực, hai cái này có gì liên quan?
Lận Thiên Trùng lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng đã nghe nói qua về thủ pháp Dẫn Linh Độ Huyệt, hơn nữa cũng không xa lạ gì.
Sở Hành Vân đảo cặp mắt nhạy bén nói:
- Dẫn Linh Độ Huyệt chính xác không thể bổ xung toàn bộ kinh mạch, nhưng ta có thể lợi dụng thủ pháp này mở ra mấy cái ngụy kinh mạch (kinh mạch phụ/giả), khiến cho linh lực hoàn thành được vòng tuần hoàn, một ngày linh lực còn liên tục lưu chuyển thì võ linh sẽ không xuất hiện tình huống phản phệ.
Trong lời của Sở Hành Vân mang theo vài phần nghiêm túc, phảng phất giống như người truyền đạo đang giải đáp vấn đề. Lận Thiên Trùng không nổi giận chút nào mà trái lại có cảm giác hiểu ra, trong mắt lóe lên một tia sáng.
- Dương trưởng lão, ngươi bây giờ lập tức tiến vào cung, đem những lời của ta đầu đuôi kể lại một lần; nếu không chờ đến khi tam hoàng tử xuất hiện tình huống võ linh phản phệ thì coi như là Đại La Kim Tiên cũng đừng mơ tưởng cứu hắn.
Sở Hành Vân quay đầu nhìn về phía Dương Viêm.
- Được, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Dương Viêm thấy Sở Hành Vân tự tin như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bớt lo.
Còn nữa, hắn đối với thủ pháp Dẫn Linh Độ Huyệt trong truyền thuyết này cũng khát vọng vô cùng, muốn được tận mắt kiến thức một lần.
- Từ từ!
Sở Hành Vân đột nhiên gọi Dương Viêm lại, đi tới bên cạnh bàn cầm bút lên, rất nhanh đã viết xong một phần tài liệu đưa cho Dương Viêm nói:
- Nếu các ngươi đồng ý để ta ra tay thì cứ dựa theo phần tài liệu này để Lưu Vân Hoàng Tộc chuẩn bị một chút, một món cũng không thể thiếu.
- Đó là đương nhiên.
Dương Viêm biết tình huống rất khẩn cấp, lập tức nhận lấy phần tài liệu.
Tuy nhiên khi hắn nhìn lướt qua thì bỗng đứng im tại chỗ, kì quái nói:
- Sở Hành Vân, đồng tài liệu này phải hay không có chút vấn đề, phía trên hình như là tài liệu luyện khí?
- Ta gần đây muốn luyện chế một món binh khí, vừa vặn còn thiếu mấy tài liệu phía trên, phần này coi như thù lao cho việc ta trợ giúp tam hoàng tử chữa bệnh đi. Thế nào, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Sở Hành Vân có chút không kiên nhẫn nhíu mày.
- Ngươi cũng chưa có ra tay mà đã chuẩn bị thù lao, điều này hình như có chút không ổn?
Khuôn mặt Dương Viêm run lên một cái, không chỉ hắn mà sắc mặt mọi người xung quanh cũng có chút cổ quái.
Người mà lần này Sở Hành Vân muốn chữa trị là tam hoàng tử, địa vị tại Lưu Vân Hoàng Triều cực kì kinh khủng!
Người khác muốn chữa bệnh cho tam hoàng tử đều phải rất cẩn thận không dám có chút sơ sài, lại không dám trực tiếp nói về chuyện thù lao. Sở Hành Vân thì ngược lại, hắn còn chưa có chữa bệnh mà đã tính đến việc thù lao sau đó, lại còn để cho Lưu Vân Hoàng Triều phải chuẩn bị thật tốt.
Điều này nếu như truyền ra sẽ khiến mọi người hồn phách như lên mây.
- Chỉ cần các ngươi đồng ý cho ta ra tay thì ta có lòng tin tuyệt đối, nhớ kỹ tài liệu phía trên cũng không thể thiếu hoặc ít hơn số lượng đã ghi, nhất định phải gom đủ.
Sở Hành Vân khoát khoát tay dặn dò thêm một câu.
Phần tài liệu luyện khí này dùng để thăng cấp Trảm Không Kiếm, thiếu bất kì một món nào đều không thể hoàn toàn phát huy ra thần hiệu của Huyền Phong Kim Thạch.
Dương Viêm cười khổ một tiếng, hình như còn muốn nói thêm điều gì nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, lập tức xoay người rời khỏi đình viện, lúc tới vội vã, lúc đi cũng vậy.
Đợi Dương Viêm rời khỏi, Sở Hành Vân cũng bước ra ngoài đình viện, hắn đi tới phường thị của Lăng Tiêu Vũ Phủ để chuẩn bị mua một hộp ngân châm.
Lận Thiên Trùng đi theo bên cạnh Sở Hành Vân, thấy hắn thong dong lựa chọn, không khỏi lên tiếng nói:
- Kinh mạch khiếu huyệt ẩn giấu sâu trong thân thể người, vô cùng bí mật, chỉ có cường giả Niết Bàn Cảnh đã trải qua lôi kiếp mới có thể tìm ra, ngay cả ta cũng không dám nói đến việc dưới tình huống lông tóc không tổn hại (bình yên) mà mở ra khiếu huyệt, ngươi thật sự có nắm chắc?
Là cường giả siêu cấp trải qua năm lần lôi kiếp, Lận Thiên Trùng biết rõ cơ thể con người huyền diệu như thế nào.
Dẫn Linh Độ Huyệt chính xác có thể mở ra kinh mạch, cũng thực sự đủ áp chế võ linh phản phệ, nhưng muốn làm đến loại trình độ này chỉ sợ phải là cường giả Võ Hoàng trong truyền thuyết.
- Ta không bao giờ làm việc không có nắm chắc.
Sở Hành Vân cũng không ngẩng đầu mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
Lận Thiên Trùng do dự một chút rồi nói:
- Đã như vậy, lúc ngươi ra tay ta có thể ở bên cạnh quan sát không?
- Không thành vấn đề, kinh mạch cùng khiếu huyệt liên quan đến sự huyền diệu của thân thể, Lận tiền bối cảm ngộ nhiều hơn chắc sẽ có phần trợ giúp.
Sở Hành Vân nhếch miệng cười, sau khi chọn được ngân châm liền chuẩn bị trở về đình viện.
Ở trên đường trở về, Sở Hành Vân phát hiện một hiện tượng lạ.
Ngày hôm nay Lăng Tiêu Vũ Phủ hình như có chút vắng vẻ.
Trên con đường lớn này lại không có bao nhiêu đệ tử, cho dù có cũng là ba đến năm người kết bạn mà đi, dồn dập tiến về hướng võ đạo quảng trường.
- Sở sư đệ, ngươi cũng muốn đi võ đạo quảng trường?
Lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Sở Hành Vân quay đầu lại liền thấy Dương Phong trong bộ quần áo màu xanh, hắn nhất thời lại càng khó hiểu, lắc đầu nói:
- Ta vừa đi phường thị mua ít đồ, võ đạo quảng trường xảy ra chuyện gì vậy?
- Xem ra ngươi còn không biết.
Dương Phong dừng bước, chậm rãi giải thích:
- Ngày hôm nay Vân Mộng Vũ Phủ dẫn không ít đệ tử tới đây, bảo là muốn cùng chúng ta luận bàn một chút, lấy cơ hội này để rèn luyện bản thân, nơi cử hành là ở võ đạo quảng trường
Sở Hành Vân lập tức hiểu ra vấn đề.
Quan hệ giữa Lăng Tiêu Vũ Phủ và Vân Mộng Vũ Phủ từ trước tới nay đều không quá tốt, có tồn tại nhiều tranh đấu gay gắt. Hiện tại Vân Mộng Vũ Phủ lại dẫn người đến đây, Lăng Tiêu Vũ Phủ tự nhiên không muốn rơi xuống hạ phong.
- Nếu chuyện liên quan đến hai đại Vũ Phủ thì ta cũng nên đi giúp vui.
Sở Hành Vân đột nhiên nói khiến Dương Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lên:
- Được, chúng ta cùng nhau đi nào.
Sau khi nói xong, hai người đồng thời bộc phát linh lực, gia tăng cước bộ, nhanh chóng lao về phía võ đạo quảng trường.
Thật ra Sở Hành Vân cũng không có quá nhiều hứng thú với Vũ Phủ so tài.
Nguyên nhân hắn đi chủ yếu vẫn là để kiểm tra nội tình của Vân Mộng Vũ Phủ.
Dù sao việc 16 năm về trước mặc kệ có bao nhiêu rắc rối phức tạp cũng đều không giấu được việc Vân Mộng Vũ Phủ có tham gia vào, hiện tại Sở Hành Vân phải tự mình quan sát mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!