Hai người Sở Hành Vân vừa tới quảng trường võ đạo, ở đây đã tấp nập người.
Trên quảng trường tụ tập không ít đệ tử, những đệ tử này ngoại trừ đến từ Lăng Tiêu Vũ Phủ cùng Vân Mộng Vũ Phủ, còn có một chút đến từ các Vũ Phủ còn lại, tình cảnh vô cùng sôi nổi.
- Diệp Hoan sư đệ ra sân!
Dương Phong ánh mắt nhìn về lôi đài, trên mặt hiện lên niềm vui mừng.
Ở trên lôi đài, Diệp Hoan đang cùng một người kịch liệt chiến đấu.
Đối thủ của hắn là một thanh niên khôi ngô da thịt ngăm đen, hai tay giơ cao trọng kiếm đen nhánh, điên cuồng lao tới Diệp Hoan , mỗi bước ra một bước làm rung động cả toà lôi đài võ đạo.
- Võ Linh thiên phú Ưng Kích Trường Không!
Diệp Hoan đột nhiên khẽ quát lên một tiếng, V Linh Kim Sí Hắc Ưng dung nhập vào trong cơ thể hắn, hai tay mở ra vô số đạo linh vũ kim sắc hiện lên, thân thể lao xuống mang theo âm thanh phá không.
Thình thịch oành!
Liên tiếp tiếng kim thiết vang lên, linh vũ kim sắc đánh vào trên người thanh niên khiến cho thân thể khổng lồ của hắn run rẩy, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
- Đây chính là võ linh thiên phú của ngươi? đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ không có gì tốt hơn!
Thanh niên khôi ngô đánh văng linh vũ kim sắc, miệng nói lời mỉa mai, không lùi mà tiến, lần nữa đánh tới Diệp Hoan.
- Rõ ràng đã bị đánh lui, chân không thể đứng yên mà còn dám ngông cuồng!
- Diệp Hoan sư huynh cho hắn thấy một chút lợi hại đi!
- Nói không sai, ra tay toàn lực không cần kiêng nể mặt mũi Vân Mộng Vũ Phủ!
Một đám Lăng Tiêu Vũ Phủ đệ tử la to, mang theo mấy phần vẻ mặt khinh thường, hầu như là đã thấy thanh niên khôi ngô thất bại, tâm tình vui sướng bay cao.
- Diệp Hoan sư đệ mặc dù là Tụ Linh Cảnh cửu trọng nhưng đã cảm ngộ được âm sát khí, trong cùng đẳng cấp ít có người có thể đánh bại hắn.
Dương Phong giọng hài lòng, hắn nhìn về phía Sở Hành Vân lại phát hiện sắc mặt hắn hơi trầm xuống xuống, chân mày càng lúc càng nheo lại.
Oanh một tiếng!
Diệp Hoan hai tay chấn động, linh vũ kim sắc tăng vọt, trực tiếp đem thanh niên khôi ngô ép dừng lại, đôi mắt đảo qua một cái ngay lập tức tìm đến sơ hở, đang chuẩn bị toàn lực đánh bại người này.
Nhưng mà, ngay lúc chớp mắt ấy Diệp Hoan ra tay thì Sở Hành Vân đột nhiên quát một tiếng lớn:
- Diệp Hoan sư huynh mau lui lại!
Âm thanh như thần chung mộ cổ, hung hăng gõ ở trong đầu Diệp Hoan, làm cho động tác của hắn đột ngột ngừng lại, cũng chính lúc dừng lại này Diệp Hoan cảm nhận được một cổ mờ mịt, từ chân mình điên cuồng truyền tới.
Đột nhiên, mặt đất vững vàng nổ tung, một đạo kiếm quang đen nhánh nở rộ, vô cùng mạnh mẽ đánh vào chỗ yếu hại của Diệp Hoan.
Cổ kiếm khí vô cùng hùng hậu, tràn ngập khí tức thô bạo khiến cho Diệp Hoan tâm hoảng ý loạn, vội vàng né tránh.
Ầm!
Kiếm quang xẹt qua thân thể Diệp Hoan, vách tường xa xa bị đánh thành phấn vụn, cả người Diệp Hoan cũng bị văng ra khỏi lôi đài võ đạo, miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Tĩnh.
Toàn trường đồng thời trở nên yên tĩnh, không một người nói chuyện.
Tất cả bọn họ đều cho rằng Diệp Hoan đã chế trụ hoàn toàn thanh niên khôi ngô, nhưng kết quả ngược lại là Diệp Hoan bại trận.
Nhưng nếu không phải Sở Hành Vân đột nhiên mở miệng nhắc nhở để cho Diệp Hoan có đề phòng, cổ kiếm khí vừa rồi sợ là sẽ xé rách thân thể Diệp Hoan, cho dù không chết nhưng cũng là trọng thương!
- Võ đạo trao đổi, là cuộc chiến của hai người những người khác không thể lên tiếng hướng dẫn, Lăng Tiêu Vũ Phủ không hổ là đứng đầu Ngũ Đại Vũ Phủ, thủ đoạn thật đúng là bá đạo!
Thanh niên khôi ngô ánh mắt rơi vào trên người Sở Hành Vân, nổi giận lên tiếng chỉ trích Lăng Tiêu Vũ Phủ.
- Vũ Túc, không thể cuồng ngôn!
Ở trong đám người Vân Mộng Vũ Phủ, một tên thanh niên quần áo trắng đi ra, ước chừng hai mươi tuổi, khuân mặt góc cạnh rõ ràng, ống tay áo thiếp vàng, trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo một khí tức nhã nhặn để cho mọi người sinh lòng hảo cảm.
Người này tên là Ân Nhược Trần, là con của phủ chủ Vân Mộng Vũ Phủ.
Vũ Phủ luận bàn lần này, chính là do hắn dẫn người tới.
- Lăng Tiêu Vũ Phủ đứng vững ở Lưu Vân Hoàng Triều mấy trăm năm, nội tình hùng hậu, bọn họ một lời một hành động, cũng nhất định phải trải qua suy nghĩ thật cặn kẽ, lần này đột nhiên mở miệng cũng chỉ là sợ thua mà thôi, ngươi cần gì lớn tiếng như vậy?
Ân Nhược Trần lên tiếng la rầy khiến cho đám người Lăng Tiêu Vũ Phủ sắc mặt trở nên khó coi.
So với âm thanh giễu cợt của Vũ Túc, lời nói của Ân Nhược Trần lại càng khó nghe.
Người này vừa mở miệng, liền nói nội tình Lăng Tiêu Vũ Phủ hùng hậu, sau đó lại nói Lăng Tiêu Vũ Phủ không chịu thua. Cái này không chỉ là chửi rủa người Lăng Tiêu Vũ Phủ còn nói Lăng Tiêu Vũ Phủ xưa nay chưa bao giờ nói đến đạo nghĩa trong luận bàn.
Lời nói thực sự sắc bén, để cho không ít người cũng âm thầm chắc lưỡi hít hà.
- Lời này của ngươi thật là có ý tứ, rõ ràng là Vân Mộng Vũ Phủ vô sỉ trước, lại còn dám lên tiếng chửi rủa, bêu xấu Lăng Tiêu Vũ Phủ ta không chịu thua.
- Người vô sỉ ta đã thấy rất nhiều, nhưng vô sỉ giống như các ngươi vẫn là lần đầu tiên thấy được.
Khi mọi người đang nghị luận ầm ỉ thì Sở Hành Vân đứng ra.
- Tiểu tử, ngươi đừng ngậm máu phun người!
Vũ Túc căm tức nhìn Sở Hành Vân, hắn biết là người mới vừa rồi chỉ điểm cho Diệp Hoan, trước mắt chỉ là một cái Tụ Linh cảnh lục trọng, làm cho trong lòng hắn cực kỳ tức giận.
- Sở sư đệ, không cần tranh cãi với bọn họ, lấy đại cuộc làm trọng.
Diệp Hoan vội vàng đứng lên, không kịp lau đi máu tươi ở khoé miệng, vội vàng ngăn Sở Hành Vân lại.
Vừa rồi, đúng là hắn tài nghệ không bằng ngườimới bị Vũ Túc đánh bại.
Là một người thất bại, Diệp Hoan cũng không muốn tranh luận cái gì.
Hôm nay có nhiều Vũ Phủ trưởng lão như vậy, nếu như hắn gây ra trò cười gì sợ rằng sẽ liên lụy đến Sở Hành Vân.
- Nếu như ta đoán không saithì ngươi là người gần đây danh tiếng rất thịnh Sở Hành Vân.
Ân Nhược Trần duy trì sự nhã nhặn, nhưng sâu bên trong đôi mắt thoáng qua vẻ âm lãnh, ngưng tiếng nói:
- Mới vừa rồi ngươi nói Vân Mộng Vũ Phủ ta vô sỉ trước, lời này có ý gì? Vân Mộng Vũ Phủ ta mặc dù không bằng Lăng Tiêu Vũ Phủ, nhưng cũng không cho người khác tùy ý bêu xấu.
- Không sai, ngươi phải cho bọn ta lời giải thích, nếu không Vân Mộng Vũ Phủ ta chắc chắn sẽ không đơn giản bỏ qua!
- Chính mình lên tiếng hướng dẫn, còn dám nói Vân Mộng Vũ Phủ chúng ta vô sỉ.
- Chẳng lẽ Vũ Túc mạnh mẽ quá cũng không được?
Vân Mộng Vũ Phủ đệ tử lớn tiếng mắng, hoặc là không vui, hoặc là giễu cợt, làm cho cả võ đạo quảng trường đều tràn đầy tiếng chửi rủa, ngay cả những người của Vũ Phủ còn lại, cũng là lộ vẻ mặt không thích, cảm thấy Sở Hành Vân quá đáng.
Thấy tình huống trước mắt, Lăng Tiêu Vũ Phủ trưởng lão cũng đứng ngồi không yên, đều căm tức nhìn về phía Sở Hành Vân.
Diệp Hoan bại bởi Vũ Túc, tuy có điểm thua thiệt, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến cục diện.
Nhưng Sở Hành Vân đầu tiên là lên tiếng hướng dẫn, rồi sau đó chọc giận Vân Mộng Vũ Phủ, nhất thời liền đưa tới nhiều người tức giận. Nếu như chuyện này truyền đithì Lăng Tiêu Vũ Phủ còn mặt mũi nào nữa?
- Còn xin chư vị an tâm chớ nóng vội.
Đúng lúc một đám Vũ Phủ trưởng lão định ra tay, Thiết Vô Tâm mở miệng, ánh mắt của hắn rơi vào trên lôi đài võ đạo:
- Sở Hành Vân từ trước đến giờ trầm ổn, hắn đột nhiên nói ra lời nói này tất nhiên có đạo lý của nó.