Ân Nhược Trần tâm tư rất nhạy cảm, lập tức cảm giác được vẻ chán ghét trong mắt Sở Hành Vân.
Tuy nhiên hắn vẫn như trước duy trì bộ dạng cười nhạt, hữu hảo nói:
- Vừa rồi ta chính mắt thấy Sở công tử và Vũ Túc đánh một trận, trong lòng sinh ra hừng hực chiến ý, rất mong muốn Sở công tử có thể cùng ta luận bàn mấy chiêu.
Luận bàn?
Mọi người đang chuẩn bị rời đi bỗng nghe được lời của Ân Nhước Trần thì lập tức ngừng bước, quay đầu lại dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Diệp Hoan che ở trước người Sở Hành Vân, thần sắc âm trầm nói:
- Ân Nhược Trần, tu vi của ngươi đã đạt đến Địa Linh Cảnh tứ trọng, mà Sở sư đệ của ta chỉ mới là Tụ Linh Cảnh lục trọng mà thôi, ngươi chủ động hướng hắn khiêu chiến mà không thấy xấu hổi sao?
- Hành động vừa rồi của Vân Mộng Vũ Phủ các ngươi đã bị mọi người coi thường, ngươi thân là Vân Mộng Vũ Phủ thiếu phủ chủ mà lại đưa ra yêu cầu quá phận như vậy, lẽ nào ngươi không sợ Vân Mộng Vũ Phủ đã nhục càng thêm nhục?
Dương Phong sắc mặt khó coi nhìn Ân Nhược Trần.
Buổi luận bàn hôm nay chính là do Ân Nhược Trần dẫn người đến.
Đám người Vũ Túc ẩn giấu tu vi, cố ý muốn làm cho Lăng Tiêu Vũ Phủ phải lúng túng, việc này ảnh hưởng to lớn thế nào Ân Nhược Trần không có lý do gì không biết. Hiện tại, hắn lại chủ động khiêu chiến Sở Hành Vân, lần này không chừng lại có âm mưu gì khác.
Thiết Vô Tâm cùng một đám Vũ Phủ trưởng lão cũng đã đi tới, trong ánh mắt mang theo vẻ đề phòng, gắt gao nhìn chằm chằm Ân Nhược Trần. Nếu không phải ngại thân phận của Ân Nhược Trần thì bọn họ đã ra tay từ lâu.
- Chư vị hình như có chút hiểu lầm ta rồi, Ta khiêu chiến Sở công tử chỉ đơn giản là muốn luận bàn mà thôi!
Ân Nhược Trần không sợ hãi cười đáp, bộ dáng thong dong nói:
- Luận tu vi, Sở công tử đúng là kém hơn ta rất nhiều, nhưng thực lực của Sở công tử mọi người đều đã nhìn thấy, có phần mạnh hơn cường giả Địa Linh Cảnh bình thường.
- Huống chi, ta từng nghe nói lúc Sở công tử ở Phong Vân Lôi Đài đã dùng một chiêu kinh thiên đánh chết Địa Linh Cảnh tam trọng Tiêu Đình, thủ đoạn như vậy không phải đã nói rõ thực lực Sở công tử rất mạnh mẽ, ta chính vì xét đến những điểm này mới dám mở miệng khiêu chiến hắn.
Ân Nhược Trần cẩn thận nói, đầu tiên là thổi phồng một trận, sau đó lại cho thấy suy nghĩ của mình khiến không ít người gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia chờ mong.
- Trận chiến này không cần phải diễn ra, Ân thiếu phủ chủ xin trở về đi.
Thiết Vô Tâm lạnh lùng trả lời, hắn trực tiếp từ chối Ân Nhược Trần.
- Thiết trưởng lão, người ta muốn khiêu chiến là Sở Hành Vân chứ không phải ngươi, ngươi trả lời hình như không có chút tác dụng nào.
Ân Nhược Trần ha hả cười, hắn trước mặt của mọi người làm trò châm chọc Thiết Vô Tâm.
Thiết Vô Tâm nhất thời giận dữ, hắn vừa định quát lớn thì bỗng cảm nhận được một hương vị thấm tới ruột gan tràn ngập ra, hít một ngụm hắn liền cảm thấy tinh thần thoải mái, hô hấp vô cùng điều hòa.
Hắn khẽ liếc mắt thì phát hiện trong lòng bàn tay Ân Nhược Trần xuất hiện một gốc linh tài.
Linh tài cao tới bảy phân, toàn thân bao bọc bởi một màu đỏ hồng, không cành không lá, ở trên đỉnh có một đóa hoa năm cánh màu hồng nhìn qua rất kỳ lạ.
Ân Nhược Trần nhẹ nhàng nâng cây linh tài kỳ dị này lên, nhếch miệng nói:
- Cây linh tài này tên là Ngũ Hỏa Long Tiên Hoa, là lục cấp linh tài, tương truyền vật ấy nhiễm phải long khí nên trên đời rất hiếm thấy, nếu Sở công tử đáp ứng đánh với ta một trận mà còn đánh thắng thì ta sẽ đem vật này tặng cho ngươi.
Xôn xao!
Mọi người thoáng chốc liền ồ lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngũ Hỏa Long Tiên Hoa trong tay Ân Nhược Trần.
Ở bên trong Hoàng Thành nếu xuất hiện một gốc ngũ cấp linh tài đều có thể đưa tới vô số gia tộc tranh giành mua, về phần lục cấp linh tài thì phần lớn mọi người còn chưa có thấy, chỉ nghe nói qua lời đồn.
Trăm triệu lần không nghĩ tới trong tay của Ân Nhược Trần lại có một gốc lục cấp linh tài, hơn nữa có ý đem vật này đi đánh cuộc, nếu thất bại thì sẽ vô điều kiện tặng cho Sở Hành Vân.
- Còn nếu như ta thất bại thì sao?
Sở Hành Vân mở miệng nói, ánh mắt của hắn rơi vào trên Ngũ Hỏa Long Tiên Hoa cũng có vài phần nóng rực, giá trị của vật này có thể so với võ học thiên cấp, ở nơi tài nguyên nghèo nàn như Lưu Vân Hoàng Triều thì có thể nói là vô cùng quý hiếm.
Ân Nhược Trần thấy Sở Hành Vân có vẻ tâm động, thừa cơ lấn tới nói:
- Nếu như Sở công tử thất bại sẽ không cần bồi thường bất cứ thứ gì, thứ ta muốn chỉ là một hồi chiến đấu vui vẻ mà thôi.
Nói là như vậy nhưng thật ra Ân Nhược Trần yêu cầu luận bàn vì muốn thăm dò thực lực của Sở Hành Vân.
Cổ Thanh Tùng từng nhiều lần nói với hắn là Sở Hành Vân cùng Vân Mộng Vũ Phủ có thâm cừu đại hận, nhắc nhở hắn cần phải đề phòng người này, không thể làm việc qua loa, càng không thể coi thường.
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng có một loại cảm giác không an phận nên mới yêu cầu luận bàn với Sở Hành Vân, thông qua trận đấu này để hiểu rõ hơn về thực lực của Sở Hành Vân có bao nhiêu nông sâu.
Tuy nhiên dù cho Sở Hành Vân có thần bí thế nào thì Ân Nhược Trần vẫn nắm chắc chiến thắng, nếu không hắn cũng không lấy ra một gốc lục cấp linh tài trân quý như thế này làm tiền đặt cược.
- Xem ra Ân thiếu phủ chủ rất có lòng tin.
Sở Hành Vân xem thấu được suy nghĩ trong lòng Ân Nhược Trần, hắn đi về phía trước vài bước, cất cao giọng nói:
- Đã như vậy, ta liền tiếp nhận trận chiến này.
Lục cấp linh tài có giá trị rất rất cao, Sở Hành Vân sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- Sở công tử quả nhiên sảng khoái!
Ân Nhược Trần mừng rỡ trong lòng, ánh mắt liếc đám người Thiết Vô Tâm, trên mặt mang vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Thiết trưởng lão, hiện tại các ngươi có thể lui xuống rồi?
- Hừ!
Thiết Vô Tâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lui xuống lôi đài, trong lòng hắn tuy có lửa giận nhưng càng nhiều hơn là lo lắng, con mắt chăm chú nhìn trên lôi đài, hắn rất sợ bỏ qua điều gì.
Ân Nhược Trần có thực lực rất mạnh, tuyệt đối là đệ nhất nhân tài kiệt xuất của Vân Mộng Vũ Phủ, cùng hắn so sánh thì Vũ Túc chả là cái gì, Thiết Vô Tâm tự nhiên muốn chú ý mỗi phút mỗi giây để đảm bảo an toàn cho Sở Hành Vân.
Trên lôi đài trống trơn, Sở Hành Vân và Ân Nhược Trần đứng đối diện nhau, thiên địa linh lực trong không khí giống như đang dần cô đọng lại.
Ánh mắt mọi người đều hướng lên lôi đài chăm chú mang theo sự thích thú, võ đạo luận bàn hôm nay đúng là vô cùng đặc sắc, không ngờ họ có thể thấy Sở Hành Vân cùng Ân Nhược Trần đánh một trận.
- Chiến đi!
Ân Nhược Trần lên tiếng quát, bàn tay nắm chặt, linh lực hùng hậu gào thét mà ra, hóa thành mấy đạo chưởng ấn nhanh như cuồng phong phóng tới trước mặt Sở Hành Vân.
Oanh!
Sở Hành Vân không dám có điểm xem thường, Trảm Không Kiếm chém ra, kiếm khí phá không trực tiếp chém nát chưởng ấn. Cùng lúc đó, kiếm quang nở nộ hòa cùng kiếm khí, chồng chất ngưng tụ thành một cơn cuồng phong.
- Võ linh thiên phú, Kiếm Khí Phong Bạo!
Trong mắt Sở Hành Vân lóe ra hàn quang, bên trong cơn lốc truyền ra tiếng sấm gầm gió thét, kiếm quang chói mắt trực tiếp bao phủ thân thể Ân Nhược Trần, sau đó hung hăng đè xuống người hắn.
- Phá cho ta!
Cảm thụ được kiếm quang kinh khủng đang ép tới, sắc mặt Ân Nhược Trần cũng hơi biến đổi, hắn hít sâu một hơi, hai tay tạo thành một thủ ấn phức tạp, từ trên đánh xuống thẳng hướng Kiếm Khí Phong Bạo.
Thanh âm oanh oanh truyền ra, ở trên đỉnh đầu Ân Nhược Trần có một hư ảnh chuông cổ khổng lồ hiện ra.
Chuông ảnh chấn động, từng tiếng chuông vang vọng trong hư không.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếng chuông này chậm rãi ngưng tụ thành thực thể, như gợn nước khuếch tán bao lấy kiếm khí trên bầu trời, đem từng đợt từng đợt đánh cho xơ xác!