Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 205: Rời Khỏi Hoàng Thành

Chương 205: Rời Khỏi Hoàng Thành




- Ngay cả cường giả Võ Hoàng đều không làm gì được!?!

Mọi người đồng loạt kinh hãi, tay Tuyết Đương Không đang cầm ba quyển trục cũng bắt đầu run rẩy, suýt nữa cầm không vững.

Cái gọi là hộ sơn đại trận có điểm khác biệt so với linh trận bình thường.

Hộ sơn, có nghĩa là bao phủ toàn bộ tòa núi, từ điều này đã nói lên được sự khổng lồ của nó.

Mỗi một tòa hộ sơn đại trận đều vô cùng trân quý, chỉ có những gia tộc tông môn cực mạnh mới có khả năng nắm giữ. Trong toàn bộ cảnh nội của Lưu Vân Hoàng Triều đều không có.

- Lấy thực lực cùng năng lực của ta bây giờ, nếu muốn bố trí ba tòa thượng cổ linh trận này thì có chút không thực tế lắm.

Tuyết Đương Không có chút thấp thỏm lo âu, linh trận đồ khó hiểu như thế này lần đầu tiên hắn được nhìn thấy. Hơn nữa, tất cả đều là hộ sơn đại trận.

- Ba tòa thượng cổ linh trận này đều là linh trận cấp chín, mỗi một tòa đại trận đều có 3900 mắt trận, không nói đến việc có bố trí được hay không, riêng linh thạch tiêu hao đã đạt đến con số khổng lồ. Cho nên ta đã đơn giản hóa ba tòa linh trận này, chỉ lưu lại có 108 mắt trận, độ khó khi bố trí cũng không khác biệt lắm với linh trận cấp sáu.

Sở Hành Vân nhìn Tuyết Đương Không đang có chút khẩn trương, cười nhạt nói:

- Nhưng dù vậy, uy năng của ba tòa thượng cổ linh trận đơn giản hóa này vẫn mạnh mẽ như cũ, đủ để vây giết cường giả Âm Dương Cảnh. Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi, ngươi và Sở Hổ cứ từ từ mà thương lượng, tất cả linh thạch của Vân Đằng Thương Hội các ngươi có thể tùy ý sử dụng, không cần tiết kiệm.

Nghe vậy, Tuyết Đương Không liếc mắt nhìn Sở Hổ, nội tâm hai người đều đang rung động kịch liệt.

Những chuyện này không phải giống như bình thường, nếu nói sử dụng thoải mái linh thạch thì sợ rằng không một thế lực nào có thể gánh chịu được.

Nhưng nếu giải quyết tốt chuyện này thì Tề Vân Phong sẽ thành sơn môn của Vân Đằng Thương Hội.

Mà khả năng tấn công cùng phòng thủ của sơn môn này có thể so sánh với những thế lực siêu cấp mấy trăm năm đến hàng nghìn năm.

- Đợi khi thương hội phát triển hơn nữa, số lượng cửa hàng vượt qua bên ngoài Bắc Hoang Vực thì ta sẽ bố trí lại lần nữa, dung nhập nhiều linh trận hơn vào trong đó. Hiện tại cứ như vậy mà làm đi.

Sở Hành Vân bĩu môi giống như đang có suy nghĩ trong lòng.

Nhớ năm đó hắn đấu với Huyền Thanh Võ Hoàng gần trăm năm, đã nhiều lần tiến vào Huyền Thanh Thiên Sơn của hắn.

Ngọn núi này cũng không cao, chỉ khoảng một nghìn trượng, Sở Hành Vân chỉ tiện tay là có thể nổ nát.

Nhưng ở bên trên ngọn núi chỉ tầm một nghìn trượng này, không ngờ Huyền Thanh Võ Hoàng lại bố trí 999 tòa linh trận, mỗi một tòa linh trận có phối hợp qua lại với nhau, uy năng kinh thiên, ngay cả Sở Hành Vân lúc bị vây trong đó cũng khó mà thoát được

Những thượng cổ linh trận trong tay Sở Hành Vân cũng do học trộm được, hắn vốn định nghiên cứ một phen để làm tan ra Huyền Thanh Tiên Sơn từ bên trong, trăm triệu lần không nghĩ tới, hiện tại hắn lại phải nhờ đến công dụng của chúng.

- Thượng cổ linh trận đã trải qua đơn giản hóa mà vẫn tối nghĩa khó hiểu như vậy, nếu như là linh trận đồ hoàn chỉnh thì lúc ta xem chắc sẽ tự động hình thần câu diệt (tan nát hồn phách mà chết).

Tuyết Đương Không cười gượng vài tiếng, hắn liếc mắt nhìn Sở Hổ, hai người cũng không nói thêm gì nhiều, tinh thần sung sức, tràn đầy nhiệt tình rời khỏi đình viện, bắt tay vào xử lý công việc được giao.

Thấy hai người rời đi, Sở Hành Vân khẽ hướng ánh mắt về phía Tần Thiên Vũ, chưa mở miệng đã nghe Tần Thiên Vũ nói:

- Việc mua ngọn núi với bố trí đại trận sẽ cần một lượng linh thạch khổng lồ, trong khoảng thời gian này ta sẽ cố gắng quản lý Vân Đằng Thương Hội, đẩy nhanh tiến độ buôn bán của một số loại đan dược mới.

- Được, làm phiền ngươi quan tâm việc này giúp ta.

Sở Hành Vân hiểu ý cười, Tần Thiên Vũ không hổ là gia chủ Tần gia, tâm tư quả nhiên nhạy bén, đoán được hắn vừa rồi định nói những lời này.

- Được rồi!

Tần Thiên Vũ đang định rời đi thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nhanh chóng ngừng lại, quay sang nói với Sở Hành Vân:

- Đoạn thời gian trước, ngươi bảo ta lưu ý thông tin về Tỉnh Thần Thảo, ta vừa nghe được tin tức hình như có người thấy qua ở Thiên Viêm Sơn Mạch.

Phụ thân Sở Tinh Thần của Sở Hành Vân bị đóng băng bởi Sương Phong Linh Dương Đại Trận, nhất định phải có sự trợ giúp của Tỉnh Thần Thảo mới có khả năng bình yên tỉnh lại.

Tỉnh Thần Thảo này có chút hiếm có, ở trong Lưu Vân Hoàng Triều gần như không có cơ hội nhìn thấy. Cũng vì lý do đó nên Sở Hành Vân mới kêu Tần Thiên Phong lưu ý tin tức để xem có chút manh mối nào không.

- Thiên Viêm Sơn Mạch hình như không có ở trong cảnh nội của Lưu Vân Hoàng Triều?

Lận Thiên Trùng vẫn luôn im lặng không nói bỗng nhiên lên tiếng, hắn đã đi lại rất nhiều địa phương ở Bắc Hoang Vực nên đối với địa hình cũng hiểu rất rõ.

Tần Thiên Vũ gật đầu nói:

- Thiên Viêm Sơn Mạch ở hướng Kiền Võ Hoàng Triều, núi rừng liên miên, là một dãy núi lớn trong Kiền Võ Hoàng Triều. Theo tin tức thu được, Tỉnh Thần Thảo nằm ở Lạc Hà Cốc bên trong Thiên Viêm Sơn Mạch, mà Lạc Hà Cốc này vừa vặn nằm ngay biên giới của Lưu Vân Hoàng Triều và Kiền Võ Hoàng Triều.

- Lạc Hà Cốc sao...

Sở Hành Vân trầm ngâm trong giây lát, sau đó nói với Tần Thiên Vũ:

- Tần gia chủ, ngươi đem tin tức thu được hoàn chỉnh kể lại cho ta nghe. Đêm nay ta với Lận tiền bối sẽ đi tới Lạc Hà Cốc.

- Chủ nhân, hay là chuyện này cứ giao cho ta đi, người tự mình đi sợ rằng sẽ có nguy hiểm.

Diêm Độc hơi phần lo lắng nói. Hiện tại Vân Đằng Thương Hội phát triển mạnh như vậy nhất định sẽ khiến người khác đố kỵ, nếu bị ai đó biết được nhất định sẽ phái sát thủ ám sát.

Nhưng Sở Hành Vân lại khoát tay áo nói:

- Với ta mà nói thì Tinh Thần Thảo vô cùng quan trọng, nhất định phải bằng mọi giá lấy được đến tay. Ta cũng muốn mượn cơ hội này ra ngoài rèn luyện, tăng tiến thực lực của chính mình.

- Về phần phương diện an toàn, có Lận tiền bối đi theo bảo hộ thì ai có thể tổn thương được ta?

Ánh mắt Sở Hành Vân nhìn về phía Lận Thiên Trùng rồi cười ha ha nói, nhất thời khiến cho biểu hiện của Lận Thiên Trùng hơi run lên, hung hăng trừng mắt với hắn nhưng cũng không nói gì.

Thật ra ngoài việc tìm kiếm Tỉnh Thần Thảo thì Sở Hành Vân vừa vặn tiện đường ghé qua Tây Phong Thành cầm đi quả trứng linh thú hồi trước.

Trước đây thực lực hắn không đủ nên chỉ có thể tạm thời giấu đi trứng linh thú. Hiện tại tu vi của hắn đã đạt đến Tụ Linh Cảnh thất trọng, so với lúc trước mạnh hơn vô số lần, đã có thể đủ khả năng thu phục nó.

- Hay là ta cùng đi theo để tiện chăm sóc hai người.

Diêm Độc vẫn rất lo lắng, hắn bây giờ là Địa Linh Cảnh ngũ trọng, thực lực cũng không yếu.

Sở Hành Vân vẫn lắc đầu:

- Tình huống trong Hoàng Thành khó đoán, các ngươi tốt nhất nên lưu lại để đề phòng khi có việc xảy ra. Về phần ta, các ngươi không cần phải lo lắng, chuyện lấy Tỉnh Thần Thảo không làm khó được ta.

Thấy Sở Hành Vân chắc chắn như vậy, đám người Diêm Độc cũng không tiện nói gì thêm. Nói về thủ đoạn thì Sở Hành Vân hơn xa bọn họ, nếu bọn họ đi theo sợ rằng sẽ trở thành trói buộc.

Mặt trời dần lặn sau dãy núi phía tây, màn đêm chầm chậm buông xuống.

Thừa diệp bóng đêm vừa bao phủ, Sở Hành Vân cùng Lận Thiên Trùng cải trang rồi âm thầm rời khỏi

Hoàng Thành.

Sau khi hai người rời đi không bao lâu, trong Vân Mộng Vũ Phủ, Ân Thiên Thành liền nhận được tin tức, trong ánh mắt có chứa hàn khí, nhỏ giọng rù rì nói:

- Vào thời điểm sóng gió lớn thế này mà Sở Hành Vân lại dẫn một tên nô bộc không có tu vi rời khỏi Hoàng Thành. Thật là cổ quái, quá cổ quái.

- Cha, mặc kệ việc này có kì lạ như thế nào, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội tốt này.

Thanh âm Ân Nhược Trần lạnh như băng, hắn hiện tại đã xem Sở Hành Vân là cái đinh trong mắt, hận không thể giết chết.

Ân Thiên Thành suy tư một hồi, lúc này mới nói:

- Trần nhi, ngươi mau mau triệu tập tất cả trưởng lão lại thương nghị về việc ám sát. Còn nữa, nhất định phải phong tỏa tin tức, không thể để lộ ra bất kì điều gì, nếu Lăng Tiêu Vũ Phủ biết được thì chúng ta khó có thể hành động.

- Yên tâm, hài nhi nhất định xử lý ổn thỏa.

Ân Nhược Trần vui mừng quá, vội vội vàng vàng lui xuống.

Đợi Ân Nhược Trần đi rồi, Ân Thiên Thành đứng dậy, nhìn mây đen nặng nề trên bầu trời đêm, trong tròng mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.

Dịch+Biên: Hào Ca

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch