Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 210: Lận Thiên Trùng Ra Tay

Chương 210: Lận Thiên Trùng Ra Tay




Da đầu đám người Mạc Tả run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng trước mắt, khó có thể tin vào mắt mình.

Trong khoảnh khắc Ân Nhược Trần sử dụng Âm Hỏa Xà Thương cùng Huyền Thiết Cổ Ấn, bọn họ cho rằng Sở Hành Vân chắc chắn phải chết, Ân Nhược Trần sẽ là người thắng cuộc sau cùng. Nhưng Sở Hành Vân lại dùng hành động của mình để tặng cho bọn họ một cái tát thật đau.

Chỉ một kiếm, một kiếm kinh thiên.

Không chỉ đánh nát Huyền Thiết Cổ Ấn mà còn chém thân thể của Ân Nhược Trần thành hai mảnh.

- Hình như lúc nãy ta có nghe người nào đó nói ta không cách nào nắm giữ Trảm Không Kiếm, ngay cả 1 thành uy năng cũng không phát ra được. Hiện tại ngươi có cảm giác thế nào?

Sắc mặt Sở Hành Vân có chút tái nhợt, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại lộ ra vẻ âm độc.

Mạc Tả vẫn duy trì tư thế vừa rồi khi ra tay, nhưng ánh mắt của hắn đã trở nên mê mang nhìn Sở Hành Vân đang ngạo nghễ đứng, cảm giác trời đất bắt đầu quay cuồng.

Vương khí là vũ khí của vương giả, cũng là chí bảo trấn quốc.

Chỉ có cường giả chí cao vô thượng mới có thể đem vương khí hoàn toàn khống chế, vậy mà con kiến hôi Sở Vân Hành lại có thể điều khiển được vương khí, không những thế mà còn mở ra ba đạo thần văn, đánh ra một kiếm kinh thiên.

Lúc này hắn như rơi vào trong giấc mộng, việc vừa xảy ra phá bỏ mọi kiến thức trước đây của hắn

- Ân Nhược Trần thật đáng thương, rõ ràng có thể bảo toàn được tính mạng, nhưng vì mấy câu nói của ngươi mà tự tay đánh mất mạng sống của mình, chỉ sợ hắn ở dưới cửu tuyền cũng khó nhắm mắt!

Sở Hành Vân lại một lần nữa lên tiếng khiến Mạc Tả phải rùng mình.

- Ngươi muốn nói ta hại chết Ân Nhược Trần?

Hai mắt Mạc Tả trở nên trống rỗng, sắc mặt trắng xám như ma quỷ.

- Ân Nhược Trần đã muốn quay đầu, nhưng ngươi lại xúi giục khiến hắn tiếp tục ra tay, điều này chẳng khác nào hại hắn?

Sở Hành Vân nhướn nhướn lông mày, cười lạnh nói:

- Nếu không phải ngươi cởi bỏ khúc mắc cho hắn, thì hắn sẽ không ra tay với ta dẫn đến mất mạng, người gây ra tất cả chuyện này không phải ngươi thì là ai!

Lộp bộp!

Lời của Sở Hành Vân như sét đánh ngang tai khiến trái tim Mạc Tả điên cuồng co rút lại, hắn không ngừng lui về phía sau thở dốc, bộ dạng đứng không yên, mắt nhìn hai tay của mình lộ vẻ hoảng hốt.

- Mạc phó phủ chủ, mau mau tỉnh lại!

Bỗng một giọng nói vang lên làm Mạc Tả bừng tỉnh.

Hắn mở to hai mắt nhìn bốn tên trưởng lão trước mặt, một người trong đó trên đỉnh đầu có một cây đàn cổ, đàn cổ phát ra âm hưởng bao phủ thân thể Mạc Tả khiến hắn tỉnh táo lại.

- Ta bị sao vậy?

Mạc Tả ôm đầu, cảm thấy một trận đau nhức.

Một gã trưởng lão nói:

- Sở Hành Vân vừa rồi dùng ngôn ngữ mê hoặc khiến ngài trở nên điên cuồng, may mà võ linh của ta có khả năng chấn động tâm thần mới khiến ngài khôi phục lại bình thường, nếu không thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.

- Cái gì!

Mạc Tả vừa nghe nhất thời bạo nộ, gắt gao trừng mắt nhìn Sở Hành Vân.

Hắn đường đường là cường giả Thiên Linh Cảnh nhị trọng, là nhân vật đỉnh cao ở Lưu Vân Hoàng Triều, nhưng không ngờ lại bị một tên nhóc dùng lời lẽ mê hoặc, suýt nữa trở thành ngu ngốc, thật là mất thể diện.

Điều này so với giết chết hắn còn khó chịu hơn!

- Nếu không phải trong lòng ngươi có quỷ thì mấy lời của ta sao có thể mê hoặc được tâm thần.

Sở Hành Vân nhún vai giống như mọi thứ chẳng liên quan gì đến hắn.

Thật ra trong nội tâm của hắn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Còn kém một chút nữa là hắn có thể thành công phá hủy tâm thần của Mạc Tả khiến đối phương rơi vào vô tận hối hận, chỉ tiếc trong nhóm của hắn có người nắm giữ võ linh ảnh hưởng tâm thần.

- Trò con nít, ngươi đừng tưởng có thể mê hoặc ta, ngày hôm nay nếu không băm ngươi thành vạn đoạn ta không làm người!

Mạc Tả vừa thẹn vừa giận gầm lên một tiếng khiến cả tòa sơn động rung động kịch liệt.

Cùng lúc đó bốn gã trưởng lão kia cũng đứng dậy.

Thủ đoạn vừa rồi của Sở Hành Vân thật quá kinh người, bọn họ cũng không dám tiếp tục xem thường, chuẩn bị phối hợp với Mạc Tả giết Sở Hành Vân để phòng ngừa bất trắc.

Đối mặt với uy áp của năm người trước mặt, đôi mắt Sở Hành Vân thoáng ra hiệu, lập tức Lận Thiên Trùng nãy giờ vẫn đứng yên bỗng nhiên chuyển động, đôi mắt già nua gắt gao nhìn Sở Hành Vân.

- Danh tiếng thì ngươi chiếm hết, giờ lại bắt ta dọn dẹp tàn cuộc.

Lận Thiên Trùng đứng trước người Sở Hành Vân, lưng hắn vẫn còng nhưng lại mang một khí thế có thể thổi bay người khác.

- Quả nhiên là chó nào chủ nấy, một lão già mà cũng dám náo lời láo xược!

Mạc Tả đang trong cơn giận, bỗng hắn thấy Lận Thiên Trùng nói lời như vậy liền cảm giác bản thân đang bị sỉ nhục.

Lận Thiên Trùng nghe được lời Mạc Tả, sắc mặt liền thay đổi.

Chỉ thấy đôi mắt già nua của hắn từ từ trở nên trong suốt, một đạo lôi quang màu xanh lập lòe bên trong tròng mắt khiến khí chất của hắn phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Thậm chí trong hư không còn phát ra những tiếng nổ lách tách!

- Ta có bao nhiêu thời gian?

Lận Thiên Trùng đột nhiên mở miệng, giọng của hắn từ từ trở nên lạnh lùng, điều này khiến đám người Mạc Tả run nhẹ, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

- Năm hơi thở.

Sở Hành Vân thu hồi Trảm Không Kiếm lại, đặt mông ngồi xuống đất, nhếch miệng cười với Lận Thiên Trùng:

- Hơn nữa, chỉ có thể thi triển ba thành thực lực.

- Vậy là đủ rồi.

Lận Thiên Trùng thuận miệng đáp, thân thể yếu đuối chậm rãi tiến về phía trước.

Oanh!

Không có bất cứ dấu hiệu nào, một đạo thanh âm như sấm vang lên.

Mạc Tả chỉ cảm thấy một đạo lôi quang xẹt qua trước mắt, kế tiếp liền vang lên tiếng kêu thê lương.

Hắn quay lại thì phát hiện đầu của một gã trưởng lão đã xoay tròn trên không trung, một cột máu dài phun ra nhuộm đỏ hư không.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Trong đầu Mạc Tả cảm thấy khó hiểu, chưa kịp mở miệng thì lôi quang lạnh lẽo lại xuất hiện.

Lại một tiếng hét vang lên.

Trái tim của tên trưởng lão có Võ Linh Cổ Cầm bị xé rách, ngay lập tức bị mất mạng.

Phì phò!

Hai đạo lôi quang đồng thời xuất hiện, tiếng nổ trong không gian ngày càng rõ ràng.

Thân thể hai gã trưởng lão lập tức ngã xuống đất, máu tươi nóng hổi phun trào khiến trong không gian tràn ngập mùi máu, thân thể Mạc Tả đã run rẩy khó có thể bình tĩnh.

- Chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, ai ra tay!

Âm thanh của hắn giống như phát điên, hắn nếu không rống lên như vậy sợ là sẽ bị dồn nén đến điên đầu.

Nhưng hắn vừa hét lên thì trong tầm mắt hắn liền xuất hiện khuôn mặt già nua của Lận Thiên Trùng, đôi mắt lợi hại như chim ưng nhìn chằm chằm làm hắn cảm giác đôi mắt mình đau đớn cùng khí tức tử vong.

Cũng vào lúc này Mạc Tả mới hiểu được lời vừa rồi của Sở Hành Vân.

Năm hơi thở, ba thành thực lực.

Thì ra hắn đã sai lầm từ đầu đến cuối.

Lão giả vẫn luôn theo bên người Sở Hành Vân cũng không phải là người bình thường, tu vi của hắn rất cao, cao đến mức ngay cả cường giả Thiên Linh Cảnh như Mạc Tả cũng không nhìn ra được, từ đó mới phán đoán sai lầm.

- Thảo nào Sở Hành Vân không không dẫn theo ai khác rời đi, chỉ bằng vào thực lực của người này thì không cần chẳng những Lưu Vân Hoàng Triều, ngay cả mấy kẻ ở Tinh Thần Cổ Tông cũng xa xa không phải là đối thủ.

- Sai rồi, tất cả chúng ta đều sai rồi!

- Nội tình của Sở Hành Vân, Vân Mộng Vũ Phủ chúng ta kém xa vạn dặm.

Hiện tại trong lòng Mạc Tả là một mảnh lạnh giá, hắn muốn gào thét để giải tỏa uất ức trong lòng, nhưng một đạo lôi quang bỗng xuất hiện bao phủ thân thể hắn.

Lập tức tiếng sấm nổ vang.

Phó phủ chủ Vân Mộng Vũ Phủ, Thiên Linh Cảnh nhị trọng cường giả, Mạc Tả, chết!

Dịch giả: Vạn Cổ Đại Đế + Hào Ca

Biên tập: Hào Ca

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch