Thiên Viêm Sơn Mạch chính là một dãy núi lớn của Kiền Võ Hoàng Triều, đồi núi san san nhau, trải dài nghìn dặm tạo thành một bức tường bảo vệ cùng chia cắt Lưu Vân Hoàng Triều cùng Kiền Võ Hoàng Triều.
Bởi vì Thiên Viêm Sơn Mạch nằm ở biên giới hai đại Hoàng Triều nên tình hình ở đây vô cùng rắc rối, thế lực đông đảo, quan hệ phức tạp, chỉ cần không vừa lòng liền xảy ra chém giết.
Giết người cũng không phải chuyện lạ, rất thường xuyên xảy ra ở nơi này.
Thiên Viêm Thành nằm ngay dưới chân Thiên Viêm Sơn Mạch, đó là một tòa thành trì loại nhỏ được xây dựng bằng Hắc Thiết Thạch, toàn thân đen kịt, cửa thành cao tới mười trượng, cả tòa thành vô cùng hùng vĩ, tạo cảm giác khó có thể phá hủy.
- Cuối cùng cũng tới!
Lúc này ở bên ngoài Thiên Viêm Thành xuất hiện hai bóng người, một già một trẻ.
Người trẻ tầm mười bảy tuổi, dáng người có vài phần gầy yếu, ngũ quan tuấn dật, trên người mặc quần áo màu đen, ánh mắt nhìn về hướng Thiên Viêm Thành kèm theo một tiếng than thở.
Về phần lão giả kia toàn thân cũng mặc một bộ đồ màu đen, nhưng tuổi đã rất lớn, lưng bị còng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ho khan.
Hai người này chính là Sở Hành Vân cùng Lận Thiên Trùng.
Từ khi rời khỏi Tang Long Phong, hai người liên tục che dấu tung tích, men theo con đường nhỏ rời khỏi Lưu Vân Hoàng Triều. Hôm nay đã trải qua ba ngày, cuối cùng họ cũng đi tới Thiên Viêm Sơn Mạch.
Hai người sóng vai mà đi, khi vừa bước đến cửa thành thì đằng sau bỗng truyền đến một tiếng hét đầy giận dữ.
Sở Hành Vân quay đầu lại nhìn thì thấy cách đó không xa có một đoàn người đang chạy tới đây, những người này cưỡi linh thú, thanh thế phô trương khiến mọi người xung quanh phải tránh xa, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Bởi vì vấn đề địa thế nên có không ít nhóm người mạo hiểm đều đóng quân ở trong Thiên Viêm Thành. Nhiều người như vậy sẽ dẫn đến hỗn loạn, nhóm người vừa rồi chắc đến từ một trong những thế lực đó.
Lận Thiên Trùng nhìn đoán người phía trước rồi giải thích cho Sở Hành Vân.
Lúc Lận Thiên Trùng còn trẻ cũng là một vị cường giả tiếng tăm lừng lẫy, hắn du lịch qua toàn bộ Bắc Hoang Vực, đối với các đại Hoàng Triều cũng hiểu rất rõ.
Luận chiến lực thì Lưu Vân Hoàng Triều rất bình thường ở trong Bắc Hoang Vực, chỉ có thể coi như một Hoàng Triều sắp hết thời.
Mà Kiền Võ Hoàng Triều thì lại khác.
Hoàng Triều này tôn trọng võ đạo, làn sóng võ học rất thịnh hành trong nước, ngay cả đứa bé ba tuổi đã bắt đầu tập võ. Cũng vì lý do đó mà dân chúng ở đây rất cường hãn, chiến lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Ở trong Thiên Viêm Thành thì điều này càng biểu hiện rõ ràng.
Tất cả mọi thứ đều dùng thực lực để giải quyết.
- Càng nhiều người thì quy luật sẽ loạn cũng là bình thường. Tuy nhiên cũng chính điều này khiến việc hỏi thăm tin tức sẽ càng dễ dàng hơn.
Sở Hành Vân đã quen với cảnh cá lớn ăn cá bé nên đối với sự hỗn loạn trong Thiên Viêm Thành cũng không quá quan tâm.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bước vào trong thành.
- Đứng lại!
Bỗng một âm thanh tục tằng từ phía sau truyền đến.
Ở đằng sau cửa thành có hai người cao to từ trên không trung hạ xuống, chặn lối đi của bọn họ.
- Những người lần đầu tiên đến Thiên Viêm Thành đều phải nộp phí 1000 lượng bạc. Tất cả các ngươi mau đứng ngay ngắn từng người một nộp phí!
Người lên tiếng là một gã có khuôn mặt lạnh lùng, trên tay cầm một thanh trường đao, trên thân đao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khí tức toàn thân trở nên cuồng bạo.
- Thiên Viêm Thành cũng không phải thành trì tư nhân, từ lúc nào quy định việc vào thành phải nộp lệ phí?
Một tên nam tử mặc áo xanh đi ra từ trong đám người, hắn gầm lên một tiếng khiến nét mặt của gã đàn ông cao lớn cau lại.
- Quy củ của Thiên Viêm Thành còn chưa đến phiên ngươi bàn luận, một là giao tiền, hai là chết!
Giọng điệu của tên gã đàn ông trở nên âm hiểm, khóe miệng khẽ nhếch, tên đứng bên cạnh rút đao ra, một lời không nói liền chém tới người vừa lên tiếng.
- A!
Một tiếng kêu vang lên.
Trường đao phá không chặt đứt cánh tay của tên nam tử áo xanh, đao khí trong chớp mắt đánh bay hắn ra ngoài sau đó rơi trên mặt đất không phát ra bất kì tiếng động gì.
- Hiện tại còn người nào không muốn nộp lệ phí không?
Gã đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng nhìn đoán người trước mắt cười ha hả, ánh mắt tràn đầy uy hiếp khiến mọi người run rẩy.
Thực lực của hai người này không mạnh, mới đạt tới Tụ Linh Cảnh ngũ trọng.
Nhưng trên ống tay áo của họ có thêu một kí hiệu mãnh hổ đang gầm rống, điều này nói lên bọn họ thuộc một cổ thế lực trong Thiên Viêm Thành.
Trong một thành trì hỗn loạn như Thiên Viêm Thành có vô số thế lực nên căn bản không có bất kì một quy định nào thống nhất, bình thường bọn họ chỉ dám ỷ vào người đông thế mạnh mà chặn đường cướp bóc.
- Thực sự là không may, mới vào thành mà đã gặp người của Liệt Hổ Đường.
- Thế lực của Liệt Hổ Đường ở Thiên Viêm Thành cũng không tệ, chúng ta ít người lại sức yếu, tốt nhất không nên trêu chọc bọn họ!
- Quên đi, coi như gặp rủi ro khó tránh đi.
Không ít người đều giận đến nắm chặc nắm tay, thế nhưng đối phương thuộc thế lực lớn trong Thiên Viêm Thành có binh hùng tướng mạnh, không đáng vì 1000 lượng bạc mà ảnh hưởng đến tính mạng.
- Đem bạc chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ đến từng người mà thu.
Hai gã đàn ông liếc nhau, ngông nghênh đắc ý nói, bọn chúng ngẩng cao đầu nghênh ngang cướp ngân lượng trong đám người.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn lấy ngân lượng ra.
Gã đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng đi tới bên cạnh Sở Hành Vân, hắn thấy Sở Hành Vân không hề có bất kì hành động gì nên trên mặt bỗng có một tia giận dữ.
Sở Hành Vân ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười nhạt nói:
- Muốn ngân lượng? Tự mình tới lấy đi.
Dứt lời, Sở Hành Vân tiến về phía trước, song quyền huy động, quyền mang cương mãnh phóng ra nổi lên từng trận kình phong.
- Muốn chết!
Thấy Sở Hành Vân đột nhiên ra tay, gã đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng không chần chừ mà giơ trường đao lên bổ về hướng Sở Hành Vân, đao khí chém xuống phát ra một tiếng chói tai.
- Thanh niên đúng là hay bốc đồng, rõ ràng chỉ cần nộp 1000 lượng bạc liền có thể bình an vô sự, cần gì phải trêu chọc Liệt Hổ Đường.
Đoàn người thấy một màn như vậy liền lắc đầu liên tục, lấy quyền đối kháng đao, điều này đúng là ngu ngốc.
Vù vù vù!
Đao khí cuồng loạn khi chém vào quyền phong liền run lên một cái.
Đao khí tiêu tán, một cổ lực lượng tiếp tục lao về phía trước khiến sắc mặt của gã đàn ông kịch liệt biến đổi, hắn cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi cao, không có cách nào hô hấp.
Oanh!
Quyền phong đánh nát trường đao sau đó nện lên trên ngực, một cột máu bỗng phun trào, đồng thời mang theo tất cả sinh cơ của hắn.
- Đã chết?
Ánh mắt của mọi người co giật. Sở Hành Vân không chỉ chặn thế tiến công của tên kia mà còn dùng một quyền trực tiếp giết chết hắn, cả chuôi bảo khí trường đao cũng bị nổ nát!
Gã đàn ông to con còn lại thấy thế liền giơ trường đao lên cao, khí thế hung hăng tấn công Sở Hành Vân.
Nhưng hắn vừa tiến đến nửa bước đã nghe tiếng cười lạnh lùng của Sở Hành Vân truyền tới:
- Các ngươi chặn đường giết người thật quá kiêu ngạo, dám coi mạng người như cỏ rác. Hiện tại ta chỉ lấy đạo của người trả lại cho người thôi!
Hưu!
Một vệt kiếm lóe ra phá nát không trung, ngay lập tức chém lên người của gã đàn ông to con, bên trong tròng mắt hắn hiện tại ngoài sự sợ hãi tận xương tủy thì chỉ còn có kiếm quang.
Phù phù!
Nội tạng của hắn bị xuyên thủng, không kịp kêu lên một tiếng liền trực tiếp ngã xuống.
Sở Hành Vân liên tục giết chết hai người mà trên mặt không một chút biểu tình, ánh mắt quét nhìn mọi người xung quanh, giọng vẫn bình thản như trước:
- Hiện tại, còn có kẻ nào muốn thu lệ phí vào thành không?
Vừa nói hắn vừa tiến về phía trước, mỗi một bước chân thì khí thế trên người lại càng dày đặc hơn.
Linh Kiếm lơ lửng trước người, kiếm quang lạnh lùng khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái, toàn bộ lùi ra phía sau mở một con đường.