Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 291: Trong Cuộc U Mê, Ngoài Cuộc Tỉnh Táo

Chương 291: Trong Cuộc U Mê, Ngoài Cuộc Tỉnh Táo




Lúc còn sống, Mặc Vọng Công cũng chỉ còn mỗi một ước nguyện cuối cùng này.

Dù chỉ còn một tia tàn hồn, hắn vẫn luôn ngày đêm suy nghĩ, tìm cách để biến đầu Bạch Hổ linh khôi thành một sinh vật sống thật sự.

Sự xuất hiện của Sở Hành Vân đã khiến Mặc Vọng Công vô cùng mừng rỡ.

Kiến thức của Sở Hành Vân không hề thua kém hắn, mà ở một góc độ nào đó còn vượt qua hắn. Cũng vì lý do đó, hắn muốn ký thác hy vọng lên người Sở Hành Vân.

- Chỉ đơn giản như vậy?

Trầm ngâm trong chốc lát, Sở Hành Vân lập tức mở miệng nói.

Hắn chỉ nói vẻn vẹn có năm chữ nhưng đủ khiến Mặc Vọng Công cảm thấy kinh hoàng.

Tuy nhiên Mặc Vọng Công cũng có chút không vui. Vấn đề mà hắn dùng mấy vạn năm nghiên cứu vẫn không tìm ra, từ miệng tên thanh niên trước mặt lại trở nên dễ dàng không gì sánh được. Điều này làm cho hắn có cảm giác không thể chấp nhận.

- Vậy ngươi thử nói biện pháp của mình cho ta nghe thử xem.

Mặc Vọng Công lắc đầu, nhanh chóng ném bỏ tạp niệm lên chín tầng mây, mở miệng hỏi.

Nhưng Sở Hành Vân lại không có lập tức trả lời.

Chỉ thấy hắn đi đến bên cạnh Bạch Hổ linh khôi, ánh mắt quan sát một vòng rồi mở miệng hỏi:

- Mặc tiền bối, người có thể chỉ cho ta cách nào để lấy linh khôi chi tâm ra được không?

- Sao ngươi lại muốn biết cái này?

Vừa nghe đến đây, thần sắc Mặc Vọng Công trở nên lạnh lùng, ánh mắt quét một vòng quanh người Sở Hành Vân.

Linh khôi chi tâm chính là cội nguồn sức mạnh của linh khôi.

Vật này giống hệt với linh hải của võ giả, có tác dụng cung cấp thiên địa linh lực cho linh khôi, từ đó khiến chúng có thể chuyển động, đồng thời bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ.

Một khi linh khôi chi tâm bị tổn hại hoặc gỡ bỏ xuống, linh khôi sẽ biến thành một đống sắc vụn vô dụng. Cũng chính vì lý do đó, lúc Sở Hành Vân nhắc đến linh khôi chi tâm, Mặc Vọng Công không tự chủ được mà phát ra chút cảnh giác.

- Mặc tiền bối đừng hiểu lầm, ta hoàn toàn không có ý phá hủy Bạch Hổ linh khôi. Chỉ có điều, nếu muốn Bạch Hổ linh khôi trở thành sinh vật sống thì nhất định ta phải hiểu được vấn đề này.

Sở Hành Vân chăm chú nhìn Mặc Vọng Công, trên mặt tràn đầy vẻ chắc chắn.

Điều này khiến Mặc Vọng Công có chút do dự.

Hắn từ ánh mắt Sở Hành Vân có thể cảm nhận được sự tự tin giống như có nắm chắc cực lớn đối với vấn đề này. Tuy nhiên hắn vẫn có chút không nỡ, hắn sợ kiệt tác mà mình tự hào nhất sẽ biến thành một đống phế liệu.

Trong con ngươi Mặc Vọng Công không ngừng lóe lên tia sáng giống như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó. Bỗng ánh mắt hắn đọng lại, nhanh tay lấy ra một quyển trục, nói:

- Đây là sơ đồ bản vẽ của Bạch Hổ linh khôi, bên trên cũng có thứ mà ngươi muốn.

Nói xong, hắn hít sâu một hơi, trịnh trọng giao quyển trục vào tay Sở Hành Vân.

Khi Sở Hành Vân tiếp nhận quyển trục liền nhìn thoáng qua, sau đó tiến đến chỗ Bạch Hổ linh khôi. Tay hắn đặt lên lưng linh khôi, gật đầu nói:

- Mặc tiền bối, người có thể yên tâm, ta chắc chắn sẽ không làm người thất vọng.

Hưu!

Sau khi nói xong, thân thể Sở Hành Vân không một chút dấu hiệu liền biến mất.

Ngoài ra Bạch Hổ linh khôi cũng biến mất theo, ngay cả một tia khí tức cũng không còn. Một người một khôi cứ như vậy mà bốc hơi trước mắt Mặc Vọng Công.

Trong nháy mắt, Mặc Vọng Công có cảm giác như mình đang bị đùa giỡn, trái tim hắn như ngừng đập. Cả không gian rộng lớn này chỉ còn mỗi tiếng hít thở của hắn, không một tiếng động nào khác, bầu không khí im lặng vô cùng quỷ dị.

Ông!

Trong lúc Mặc Vọng Công tức giận muốn gầm lên, trước mắt hắn bỗng xuất hiện hai đạo thân ảnh chính là Sở Hành Vân và Bạch Hổ linh khôi vừa biến mất.

- Vừa rồi ngươi...

Mặc Vọng Công nhanh chóng lao đến muốn hỏi Sở Hành Vân vừa xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên hắn còn chưa dứt lời thì ánh mắt lại rơi lên người Bạch Hổ linh khôi, con ngươi co rút lại nhìn chằm chằm vào đầu Bạch Hổ trước mặt.

Vào lúc này, bộ dạng của Bạch Hổ linh khôi không có chút nào thay đổi, tuy nhiên sinh cơ trên cơ thể nó lại ngày càng đậm đặc hơn, hai mắt ẩn chứa thần quang, khí tức bức nhân như một sinh vật sống thật sự.

- Ngươi, ngươi đã làm như thế nào vậy?

Ngay cả cường giả đứng đầu như Mặc Vọng Công khi thấy một màn này đều trở nên ấp úng, trợn mắt há mồm.

Hắn đã dốc hết cả một đời người, mấy vạn năm thời gian chỉ để tìm cách kích phát sinh cơ trong cơ thể Bạch Hổ linh khôi, biến nó thành một sinh vật sống thật sự.

Nhưng vấn đề này Sở Hành Vân chỉ dùng thời gian một hơi thở đã giải quyết gọn gàng. Điều này làm cho Mặc Vọng Công có chút khó tiếp nhận, không nhịn được mà muốn biết đáp án ngay lập tức.

- Mặc tiền bối, vấn đề này ngươi sớm đã biết, không cần phải hỏi ta!

Sở Hành Vân nói một câu khiến Mặc Vọng Công càng cảm thấy mơ hồ hơn, hắn sớm đã biết đáp án?

Lúc này, Sở Hành Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay lấy ra một quả ngọc thạch màu vàng.

Quả ngọc thạch này không lớn, chỉ chừng quả đấm. Khi nó vừa xuất hiện đã tỏa ra thiên địa linh lực vô cùng hùng hậu. Thiên địa linh lực phun trào khắp bốn phương tám hướng, bao phủ cả một khu vực.

- Ngươi đã tháo linh khôi chi tâm ra?

Mặc Vọng Công sững sờ nhìn một màn này, quả ngọc thạch mà Sở Hành Vân nắm trong tay chính là Bạch Hổ chi tâm mà hắn vô cùng quen thuộc.

Ánh mắt hắn tập trung lên linh khôi chi tâm, sau đó lại dời sang đầu Bạch Hổ linh khôi đang tràn đầy sinh cơ, đầu óc có chút quay cuồng nói:

- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao khi ngươi đã gỡ linh khôi chi tâm xuống nhưng đầu Bạch Hổ này vẫn có thể tự do hoạt động?

Khó hiểu.

Mặc Vọng Công bắt đầu có chút nghi ngờ.

Việc trước mắt này đã hoàn toàn lật đổ tri thức của hắn.

Bạch Hổ linh khôi không còn linh khôi chi tâm nhưng vẫn có thể tự do hành động, hơn nữa sinh cơ trên người không hề biến mất mà ngược lại còn mạnh mẽ, hùng hậu hơn.

Sở Hành Vân cười nói:

- Đúng là linh khôi nếu không còn linh khôi chi tâm thì không thể hoạt động được nữa. Tuy nhiên đầu Bạch Hổ này cũng không phải là linh khôi, dù không có linh khôi chi tâm thì nó vẫn có thể tự do hành động. Đây không phải là việc quá bình thường hay sao?

Nghe được lời này của Sở Hành Vân, Mặc Vọng Công lập tức hoảng hốt, trong lòng có vô số cảm giác khác nhau.

- Sinh linh trong thiên địa này sinh tồn nhờ vào lực lượng cơ thể, mặc dù không có linh lực vẫn có thể tồn tại với điều kiện cơ thể còn sinh cơ. Cũng vì lý do đó, ta đã tháo linh khôi chi tâm ra, sau đó truyền lực lượng sinh cơ của Chân Hỏa Phượng Hoàng vào cơ thể Bạch Hổ để gia tăng lực lượng sinh cơ của nó.

Sở Hành Vân vừa nói xong, tay vung lên chặt đứt sinh cơ từ phượng hoàng máu huyết.

Ră rắc!

Thân thể Bạch Hổ run lên một cái, lập tức từ trên không rơi xuống. Tuy nhiên một tia sinh cơ nho nhỏ trong người nó vẫn đang khổ cực duy trì cơ thể.

- Mặc dù ta thu hồi nguồn sinh cơ kia thì Bạch Hổ linh khôi cũng sẽ không biến thành một đống sắt vụn. Có thể nói ngay từ đầu con Bạch Hổ này đã không phải là linh khôi mà là vật sống, ẩn hiện có sinh cơ trong cơ thể!

Lời của Sở Hành Vân như một cây búa giáng xuống khiến cả người Mặc Vọng Công run rẩy. Thì ra ngay từ lúc hắn dung nhập tàn hồn Bạch Hổ vào bên trong thì đầu Bạch Hổ này đã thoát khỏi phạm trù của linh khôi, trở thành một sinh vật sống chân chính.

Thế nhưng Mặc Vọng Công lại không rõ điểm này. Hắn dốc hết cả đời người, tiêu tốn bao nhiêu tâm lực nhưng không hề biết mình đã sớm hoàn thành được tâm nguyện.

Thấy bộ dạng này của Mặc Vọng Công, Sở Hành Vân thở dài nói:

- Mặc tiền bối, người xưa có câu người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Sau khi người dung nhập Bạch Hổ tàn hồn vào sinh ra một tia sinh cơ đã khiến mạch suy nghĩ của người bị hỗn loạn. Cũng vì thế, người suốt ngày lao đầu vào nghiên cứu, sợ rằng một tia sinh cơ này sẽ biến mất.

- Vì thế người đã bỏ qua sự khác nhau cơ bản nhất giữa sinh linh và linh khôi, từ đó hoàn toàn lầm đường lạc lối.

- Sự khác nhau cơ bản nhất!

Trong mắt Mặc Vọng Công phát ra ánh sáng, hắn ngửa đầu điên cuồng cười, trong mắt chảy ra từng giọt nước, dọc theo gò má rơi lên trên người Bạch Hổ.

Giọt lệ này ẩn chứa vô số cảm xúc: có vui mừng, có hối hận, có cảm thán,... tất cả hỗn tạp lại với nhau khiến cho một vị cường giả sống mấy vạn năm cũng không nhịn được mà rơi lệ.

Sau một hồi, Mặc Vọng Công mới ngừng khóc.

Hắn bước đến trước người Sở Hành Vân, lưng hơi cong, cung kính nói:

- Hành động này của ngươi đã giúp ta giải đáp thắc mắc bao lâu nay. Vòng khảo nghiệm này, thông qua!

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch