La Xuyên Phong hỏi một câu khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng mọi người cũng trông ngóng từ trên người Vũ Tĩnh Huyết nhận được đáp án cuối cùng.
Tuy nhiên Vũ Tĩnh Huyết lại không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn La Xuyên Phong.
Sau đó hắn nhìn về phía đám người phía sau, đôi mắt sắc bén tựa như có thể nhìn thấy nội tâm người khác, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Ông!
Vũ Tĩnh Huyết khẽ cau mày, sau đó một tia sát khí màu tím đen lập tức ngưng tụ trên đỉnh đầu La Xuyên Phong, sau đó hóa thành giao ảnh dữ tợn xuyên thủng hộp sọ của hắn.
La Xuyên Phong lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm Vũ Tĩnh Huyết.
Tuy đến phút cuối Vũ Tĩnh Huyết vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, thế nhưng hành động này đã đủ để La Xuyên Phong biết được đáp án chính xác.
- Ta hận, ta thật sự rất hận a!
La Xuyên Phong gầm lên đầy thê lương, thần quang trong đôi mắt hắn dần dần biến mất, cả người ngả trên mặt đất vấy lên vô số bụi mù.
Vào lúc La Xuyên Phong bỏ mình, trong đầu một số tên thủ lĩnh các thế lực ở đây không ngừng vang lên những tiếng nổ lốp bốp. Trên đỉnh đầu của họ cũng xuất hiện hư ảnh giao long bằng sát khí như lưỡi liềm tử thần nhanh chóng cướp đi tánh mạng họ.
Phốc phốc phốc!
Từng cổ thi thế lạnh giá rơi đầy đất khiến cho bụi mù càng dày đặc tràn ngập đỉnh Tề Thiên Phong khiến cho nội tâm những người còn lại như rơi vào vực sâu.
- Hiện tại còn kẻ nào muốn biết đáp án không?
Cuối cùng Vũ Tĩnh Huyết cũng mở miệng nói. Một lời ngắn ngủi này đủ khiến cho tất cả mọi người khẽ rùng mình, mồ hôi đầm đìa.
Lúc này, ngay cả Ân Thiên Thành cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, trái tim điên cuồng run rẩy.
- Không thèm báo một tiếng đã ra tay giết người, hơn nữa còn giết người của phe mình. Độ tàn nhẫn của tên Vũ Tĩnh Huyết này thật sự khiến ta phải đánh giá lại rồi.
Sở Hành Vân có chút thổn thức nhìn thi thể La Xuyên Phong trên mặt đất.
La Thịnh đã sớm chết, chết dưới đao của quân sĩ vây thành.
La Xuyên Phong cũng đã chết, bị Vũ Tĩnh Huyết giết chết, trước khi chết vẫn không hề nhắm mắt.
Coi như Truyền thừa trăm năm của La gia cuối cùng đã hoàn toàn bị hủy hoạt trong tay Vũ Tĩnh Huyết, điều này khó ai có thể tưởng tượng được.
- Ta đã sớm nói, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Bọn họ dám lén lút rời khỏi Hoàng Thành chẳng khác nào phản lại lời nói của ta, loại người có hành vi này ta sẽ tuyệt đối không lưu tình.
Vũ Tĩnh Huyết một lần nữa nhìn về đám người Ân Thiên Thành.
Trong chớp mắt, đám người Ân Thiên Thành có cảm giác như rơi vào hầm băng, thân thể run rẩy, vội vội vàng vàng quỳ xuống hô to:
- Lời này của bệ hạ, chúng thần tuyệt đối ghi nhớ trong lòng, thề rằng sẽ không bao giờ phản nghịch!
Nghe những lời này, Sở Hành Vân chỉ lắc đầu khinh thường nói:
- Lấy việc giết chóc dọa người, hành động ác độc ngu xuẩn như vậy cuối cùng sẽ gặp quả báo mà thôi.
- Con đường trở thành cường giả chính là do giết chóc mà thành. Ai không phục ta thì ta giết kẻ đó, chỉ cần thực lực ta đủ mạnh thì bất kì ai cũng phải quỳ gối thần phục, những lời của ngươi chỉ thích hợp với kẻ yếu thôi.
Vũ Tĩnh Huyết cười phản bác, đồng thời sát khí trên người hắn ngày càng nồng đậm hơn.
- Đầu óc kẻ này đã bị sát khí ăn mòn, hắn ngoại trừ giết chóc thì không còn biết làm gì khác.
Mặc Vọng Công vốn là Võ Hoàng thời thượng cổ nên cảm giác rất nhạy bén, hắn chỉ liếc sơ đã nhìn ra vấn đề của Vũ Tĩnh Huyết.
Lận Thiên Trùng vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Sát khí là một loại tồn tại âm lệ trong thiên địa, nếu hấp thu sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trí khiến người đó trở nên khát máu. Vũ Tĩnh Huyết vì muốn gia tăng thực lực của mình mà không thèm để ý đến hậu quả, điên cuồng hấp thu sát khí nên mới có thể trong vòng 10 ngày ngắn ngủi tiến vào Âm Dương Cảnh cửu trọng.
Lận Thiên Trùng ngừng lại trong chốc lát rồi nói:
- Đợi lát nữa ta cản hắn lại, các ngươi thừa cơ hội rời khỏi Tề Thiên Phong đi, trốn thật xa vào, đừng bao giờ quay đầu lại!
Vũ Tĩnh Huyết sớm đã tu luyện Cửu Âm Cực Sát Huyền Công đến cảnh giới viên mãn, đồng thời luyện hóa hoàn toàn một luồng cực sát lực nên thực lực mới gia tăng kinh khủng như vậy, gần như tiếp cận Niết Bàn Cảnh.
Tồn tại như vậy mặc dù không cần dẫn theo 3000 Tĩnh Thiên Quân vẫn đủ sức diệt sạch Tề Thiên Phong. Đám người Sở Hành Vân nếu tiếp tục ở lại chỗ này sẽ sớm bị giết sạch mà thôi.
Nhưng Lận Thiên Trùng chỉ vùa dứt rời thì Vũ Tĩnh Huyết đã đánh ra một kích.
Hưu!
Cuồng phong gào thét, Phương Thiên Họa Kích như hóa thành một tia sáng tím đen lộ ra sát khí vô cùng đáng sợ bao phủ cả đỉnh Tề Thiên Phong.
- Ta vất vả lắm mới chờ tới lúc tên Sở Hành Vân này xuất hiện, ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng thả hắn đi sao?
Vũ Tĩnh Huyết sớm đã nhìn ra tâm tư của Lận Thiên Trùng nên mới hung hãn ra tay phong tỏa không gian xung quanh.
Hiện tại sát khí đã bao phủ toàn bộ hư không, người nào có ý định rời đi sẽ bị sát khí nhập thể mà chết.
- Ghê tởm!
Lận Thiên Trùng nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt Vũ Tĩnh Huyết thì da mặt khẽ run, vội vàng vận chuyển chân khí như muốn chiến một trận. Tuy nhiên hắn chưa kịp hành động thì Sở Hành Vân bỗng có động tác quái lạ.
Chỉ thấy hắn khẽ búng ngón tay, một viên đan dược màu đen bỗng rơi xuống tay Lận Thiên Trùng, đồng thời hắn thấp giọng nói:
- Ăn nó vào đi.
Viên đan dược này không hề tầm thường, trên đan dược tồn tại chín đường vân như chín khiếu huyệt trên cơ thể người, bên trong tràn ngập khí tức sinh mệnh dồi dào tạo thành khí lưu.
Lận Thiên Trùng mặc dù không biết lai lịch của viên đan dược này nhưng vẫn không hề do dự mà bỏ vào miệng.
Oanh!
Trong nháy mắt khi hắn nuốt viên đan dược này, một cổ sinh mệnh tinh thuần không gì sánh được bỗng tràn ra. Cổ khí tức này xông thẳng đến khắp các nơi trong cơ thể hắn chữa trị toàn bộ kinh mạch, ngay cả ám thương trong cơ thể cũng bị bao bọc sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Đồng thời, khí tức trên người Lận Thiên Trùng bắt đầu thay đổi. Hắn không còn chút suy yếu nào, hai mắt mở to, khí tức dũng mãnh tràn ra, lôi quang lấy hắn làm trung tâm bao phủ không gian, đánh tan tất cả sát khí xung quanh.
Lệ!
Một tiếng ưng hót hùng hồn vang lên, hàng nghìn hàng vạn lôi vang ngưng tụ rồi hóa thành võ linh Huyền Thiên Lôi Ưng. Hai cánh ưng giang rộng trải dài cả cây số, một một cọng lông vũ đều giống như sấm sét đến từ chín tầng trời. Đầu lôi ưng cứ lơ lửng giữa trời, đồng thời phát ra một cổ khí tức đứng trên vạn vật.
Cổ khí tức này chính là Niết Bàn Khí!
Cường giả Âm Dương Cảnh sẽ xuất hiện hiện tượng âm dương giao hợp trong cơ thể, từ đó dần diễn sinh ra thiên địa lực, từ đó có thể hiểu rõ thiên địa này. Một khi thiên địa lực được ngưng tụ đến mức tận cùng sẽ hóa thành một luồng Niết Bàn Khí.
Niết bàn chính là siêu thoát âm dương, bao trùm tất cả mọi vật.
Khi cơ thể sinh ra một luồng Niết Bàn Khí chứng tỏ võ giả đó đã siêu thoát âm dương, chính thức bước vào Niết Bàn Cảnh.
Cổ hơi thở trên người Lận Thiên Trùng so với sát khí của Vũ Tĩnh Huyết còn kinh khủng hơn nhiều. Cổ khí tức này áp bách nội tâm của tất cả mọi người, khiến cho họ dừng mọi hành động, trong lòng sinh ra cảm giác muốn quỳ bái.
- Thương thế của ta... thương thế của ta không ngờ đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Lận Thiên Trùng không kiềm nén được xúc động mà hô to, hai tay khẽ nắm chặt, một mảnh hư không trước mặt hắn lập tức bị lôi quang xé rách.
Thấy tình trạng của Lận Thiên Trùng, Sở Hành Vân liền thở phào một cái, cười nhạt nói:
- Viên đan dược vừa rồi gọi là Cửu Khiếu Phục Giao Đan, là đan dược cấp tám, chỉ cần ăn vào thì nhiều nhất là ba canh giờ, mọi thương tổn trong cơ thể đều sẽ khỏi hẳn, đồng thời khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Khôi phục đến trạng thái đỉnh phong!
Nghe mấy chữ này, đám người Ân Thiên Thành lập tức cảm thấy kinh hãi, hai mắt mở thao láo, cả người như vô lực ngã bệt xuống đất.