Nhưng những sát khí này còn chưa rót tới Tề Thiên Phong, đã bị một đạo ánh sáng chém rách, cả toàn Tề Thiên Phong giống như thánh địa vô thường, miễn nhiễm sát khí.
Đám người trên Tề Thiên phong lúc này còn chưa hoàn hồn.
Lúc Sở Hành Vân xuất thủ, mọi người bọn họ đều nhìn thấy dõ dàng, một chiêu tùy ý như vậy, thậm chí ngay cả một tia linh lực cũng không phát ra.
Nhưng lại làm sát khí bao phủ cả Tề Thiên Phong đều tiêu tán, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, soi sáng trên mặt mọi người, để cho bọ họ cảm nhận được một tia sinh cơ.
Cử chỉ như vậy, có thể nói là thần tích.
Trong hư không, sắc mặt Vũ Tĩnh Huyết cứng ngắc, trên người hắn lúc này, không còn khí tức bá đạo như trước, mà sắc mặt có chút trắng bệch, lộ ra một cảm giác sợ hãi, gắt gao nhìn Sở Hành Vân.
- Muốn chết!
Trong mắt Vũ Tinh Huyết tuôn ra sát ý điên cuồng, võ linh Cực Sát Ác Giao hiện lên, phát ra âm thanh chói tai, khi tức cuồng bạo, trong nháy mắt lao tới trước người Sở Hành Vân, mở miệng to như chậu máu định thôn phệ hắn.
Nhưng mà, ngay lúc này, một đạo lôi quang rủ xuống, đi qua thân thể cực sát ác giao, làm thân thể cao lớn bỗng nhiên run lên, thân hình cứng ngắc, vô pháp nhúc nhích nửa phần.
- Không phải vừa rồi ngươi rất đắc ý sao, vì sao bây giờ lại tức giận rồi?
Thân ảnh Lận Thiên Trùng xuất hiện, bày tay từ từ làm thủ ấn, lôi quang ngưng tụ lại, áp bách trên người võ linh cự sát ác giao, làm nó phát sinh từng tiếng kêu rên thê lương.
Võ linh bị thương, Vũ Tĩnh Huyết cảm thấy linh hải đau đớn, tâm thần rối loạn, nhất thời một đạo bạch ngân lôi quang lao tới, rót vào thân thể hắn, làm sắt mặt hắn trắng nhợt, phun ra đứng ngụm tiên huyết.
Tiên huyết này, chưa một tia bạch ngân lôi quang, hiện ra ngoài, làm ra tiếng lôi âm.
- Vũ Tinh Huyết lại bị trọng thương !
Đoàn người trố mắt khí thấy một màn như vậy.
Không bao lâu trước đó, trên người Vũ Tĩnh Huyết sát khí vô tận, một kích xé trời, khí thế bá đạo làm sao, hầu như muốn giết chết Lận Thiên Trùng, trở thành đệ nhất nhân từ trước tới nay của Lưu Vân hoàng triều.
Nhưng lúc này, hắn lại bị thương, cả một tia diệt thế thần lôi đều không đỡ được, thổ huyết tại chỗ.
Ngay lúc này, đoàn người mới chợt tỉnh ngộ.
Phóng nhãn nhìn lại, sát khí lượn lờ trên người Vũ Tĩnh Huyết đề tiêu thất, võ linh Cực Sát Ác Giao dữ tợn cũng thay đổi về dáng vẻ ban đầu, trên thân thể không lộ ra một tia sát khí, cảm giác suy yếu cực độ.
Oanh, ùng, ùng !
Một âm thanh truyền đến, lôi quang như mưa khắp trời, tầm tã hạ xuống, tạo thành một cáo lồng giam, đem Vũ Tinh Huyết giam lại, lôi quang phá không, đâm vào cơ thể hắn, ngay cả một tia cực sát khí, cũng bắt đầu run rẩy, khí tức suy nhược.
- Thân ngươi là cực âm sát khí, nhờ sát khí vô biên không ngừng tăng thực lực, nhưng nếu không thể thôn phệ sát khí mà nói, thực lực ngươi cũng chỉ là âm dương cảnh tầng chín mà thôi.
Lận Thiên Trùng quát một tiếng lôi quang chói mắt hóa thành móng lôi ưng đem võ linh cực sát ác giao xé rách, tiêu thất vô tung.
Đúng theo lời Lận Thiên Trùng, Vũ Tĩnh Huyết mạnh mẽ ở chỗ cực sát khí, mà hiện tại, sát khí vô tận bị Sở Hành Vân một kiếm chặt đứt, hóa thành hư vô, mà đạo cực sát khí kia tự nhiên cũng vô tác dụng.
Mất đi sát khí, thực lực dĩ nhiên không còn, Vũ Tĩnh Huyết làm sao có thể là đối thủ của Lận Thiên Trùng!
Trên đỉnh Tề Thiên Phong, thần sắc phức tạp không gì sáng được của đám người, thế cục biến hóa quá nhanh, khi Sở Hành Vân xuất thủ, thì phát phát sinh chuyển hóa nghiêng trời lệch đất, Vũ Tinh Huyết bị Lận Thiên Trùng áp chế, vô pháp hoàn thủ.
- Động thủ, nghĩ cứu viện quân vương!
3000 kỵ binh, ngay lập tức bố trận, hướng phía Sở Hành Vân chạy tới, thiết kỵ cuồn cuộn, rung động đỉnh núi, một cỗ khí tức xung phong liều chết, khiến cho cả đám người cảm giác khó thở.
Ánh mắt Sở Hành Vân dời qua, con ngươi đen kịt thâm thúy, bỗng nhiên hiện lên một tia sát ý, trong một khoảnh khắc,khí thế cả người hắn thay đổi, ép mọi nơi không thở nổi.
Chỉ thấy hắn trầm mặt nói lên một tiếng lạnh khốc:
Diệt!
Vừa nói, hư ảnh thần linh biến mất, tử quang như nước, khí tức mềm nhẹ, mang theo sát ý lạnh thấu xương, hóa thành kiếm quang khắp bầu trời, đem cả Tề Thiên Phong bao phủ.
-Aaaaa!
Tiếng kêu thê lương phát ra làm chấn động nhân tâm.
Đạo kiếm quang nở rộ trong tầm mắt đám người, khắp thiên địa nổi lên tiếng gầm thét, phủ xuống 3000 Tĩnh Thiên quân, bất luận vật gì tiếp xúc, đều bị chặt đứt không thương tiếc, tiên huyết phun ra như máu, bắn vào hư không, đẹp đẽ mà man rợ.
Chỉ trong nháy mắt, 3000 tĩnh thiên quân chết một nửa, những kiếm quang, phảng phất sẽ không bao giờ tiêu tán, vẫn ở chỗ cũ trong hư không, đại biểu cho tử vong, làm những tiếng cao thê lương không ngừng phát ra, rung động khắp cả toàn thành.
Một kiếm quang tùy ý nở rộ, chỉ cần là người đối nghịch đều không thể né tránh, kiếm quang rơi như mưa, như lưỡi hái tử thân đi đòi mạng từng người bọn họ.
- Sở Hành Vân ngươi thật tàn nhẫn!
Có một gia chủ gia tộc đối nghịch đứng lên, mắt đỏ như máu, căm tức nhìn Sở Hành Vân, quát :
- Ta và ngươi đều là người Lưu Vân quốc, hà tất phải hạ thủ như vậy, đem mọi người tàn sát hầu như không còn!
- Lúc ngươi xuất thủ với Tề Thiên Phong ta, có nghĩ tới việc này?
Trên mặt Sở Hành Vân không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn từng người bọn họ, lời nói lạnh như băng
- Các ngươi đều là người Lưu Vân hoàng triều, khi hoàng triều gặp nạn, các ngươi vì bảo vệ tính mạng mà nhận giặc làm cha, không chút kiêng nể cướp đoạt, tàn sát, giờ khắc này thấy tình huống thay đổi, lại dùng nhân nghĩa mà áp chết ta, để cầu một đường sống, ngươi nghĩ có chuyện tốt như vậy sao?
Sở Hành Vân lạnh giọng quát, một khí tức chết chóc đáp xuống, làm không gian cứng đờ.
- Con người gặp phải vô số sự lựa chọn, sai một lần dẫn đến từng bức sai, dù là phạm vào một lần cũng thấy vô pháp quay đầu.
Lời nói của Sở Hành Vân vừa rơi xuống, một đạo kiếm quang hiện lên, đâm vào yết hầu tên kia, làm hắn trợn to mắt, tràn đầy hối hận, bi thống.
Ngày đó, Vũ Tĩnh Huyết giết chết Đường Chính, trở thành một quân vương mới, vô số gia tộc vì bảo vệ mình mà cam nguyện trở thành chó săn cho Vũ Tĩnh Huyết, tàn sát không ngớt, sát phạt vô tình, làm vô số người chết thảm.
Những đống xác ở hoàng thành chính là bằng chứng thiết thực nhất.
Buồn cười cho loại người như hắn, lại còn tưởng là thông minh, đúng là một lũ không bằng súc vật, đến heo chó còn tốt hơn. Sở Hành Vân không chút lưu tình nào, nhất định phải giết hết, không để lại một ai.
Ở phía sau hắn, máu nhuộm toàn trường, tiên huyết không ngừng khuếch tán, đem Tề Thiên Phong nhuộm đỏ.
Một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, khúc xạ qua máu tạo thành ánh sáng đỏ tươi, nổi lên hư không ( như kiểu cầu vồng sau mưa ấy các đạo hữu ), đem cả khoảng không bao chùm trong huyết sắc, mùi máu tanh khắp nơi, rất khó để tiêu tán.