Ngày hôm nay, đã được lưu vào sử sách Lưu Vân quốc mãi mãi.
Vũ Tĩnh Huyết với trăm vạn hùng binh, tàn sát hoàng thành, thủ đoạn bá đạo, làm nhân tâm mọi người sợ hãi.
Nhưng bá đạo, cường thế như vậy, lúc tiến đánh lên Tề Thiên Phong, không chỉ có bị Sở Hành Vân trấn áp, còn bồi theo cả 3000 Tĩnh Thiên quân, cùng với tất cả chủ nhân gia tộc phản bội đều bị giết chết.
Tàn sát lúc này đây, quá chán động nhân tâm, máu chảy thành sông, thi thể chất đống như núi, làm cả hoàng thành đều bao phủ một không khí bi thương.
Trên đỉnh Tề Thiên Phong, một tiên linh khí cuối cùng đã tiêu tan hết, nhưng giết chóc vẫn không ngừng, tiếng kêu thê lương vẫn truyền ra không ngắt, quanh quần trong tai mọi người.
Thân thể Vũ Tinh Huyết bị giam trong cũi sắt, linh lực gắt gao ngăn cản lôi quang tập kích, ở cách đó không xa là nơi Sở Hành Vân đứng, Sở Hành Vân không có nhìn hắn mà ngẩng đầi nhìn ánh mặt trời buổi chiều tà, đôi mắt lộ ra ánh sáng nhạt thâm trầm.
- Ngươi có hối hận không?
Nhìn rặng mây đỏ khắp bầu trời, Sở Hành Vân đội nhiên mở miệng nói rằng:
- Mười bảy năm trước, nếu ngươi không dựa vào tinh thần cổ tông, phạm vào giết chóc, có lẽ ngươi cũng không đi tới bước này.
Vũ Tĩnh Huyết hơi trầm xuống, cười nhẹ nói:
-Vũ Tĩnh Huyết ta hành sự, cho tới bây giờ đều không hối hận, cho dù ta lựa chọn một lần nữa, cũng quy thuận tinh thần cổ tông, xuất thủ đối với Sở gia ngươi.
- Ừ?
Nghe được lời Vũ Tinh Huyết nói, con mắt Sở Hành Vân mang kinh nghi, ngay cả đoàn người cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía trước, Vũ Tĩnh Huyết rơi vào kết cục này, dĩ nhiên vẫn khôn ghối hận?
- Ta Vũ Tĩnh Huyết tuổi nhỏ tòng quân, nửa cuộc đời cưỡi ngựa ra sa trường, giết chóc vô số, trong mắt của ta, thực lực là quang trọng nhất, nếu chính mình thực lực cường hãn là có thiên hạ, hiệu lệnh một tiếng không ai giám trái lệnh.
- Năm đó, thực lực của ta thấp, mặc dù tiến vào bí cảnh thượng cổ, cũng vô pháp thu được truyền thừa, mắt thấy sắp buông tha, thì tinh thần cổ tông xuất hiện, làm ta thấy được một chút hy vọng, sở dĩ ta cam nguyện trở thành nanh vuốt, giết chóc trắng trợn, thảm sát hoàng triều, chỉ vì thu được truyền thừa, tăng cường thực lực của mình.
Thanh âm của Vũ Tinh Huyết sục sôi, cuối cùng lộ ra một tia thần sắc nóng bỏng, cất cao giọng nói:
Mười bảy năm trước, nếu ta không quy thuận tinh thần cổ tông, cả đời đều khó có thể phát triển, sẽ chết uất ức ở biên cương, dần dần bị lãng quên, đã như vậy, tại sao ta phải hối hận?
- Quả thực là nói bậy!
Tam hoàng tử Đường Việt nghe xong lời này, cả người đều tức giận, quát lên :
Vũ Tĩnh Huyết ngươi vì tư lợi bản thân, không tiếc tàn sát vương quốc, thậm chí ngay cả Lưu Vân hoàng triều vì đều suýt nữa rơi vào ma trảo của ngươi, lúc này ngươi còn dùng ngôn từ chính nghĩa, thật vô sỉ tới cực điểm!
Lời vừa dứt, không ít người liên tục gật đầu.
Nếu Lưu Vân hoàng triều rơi vào tay Vũ Tĩnh Huyết thống trị, sẽ có nhiều người chết hơn, nhiều gia đình ly tán, thê thảm như vậy, làm cho tâm người ta không đành lòng.
- Con đường cường giả vốn tràn đầy giết chóc, ở trên con đường này, cường giả sinh người yếu vong, không phân biệt đúng sai!
Vũ Tĩnh Huyết mắt ngưng đọng nói, không chút sợ hãi ánh mắt của đám người Đường Việt.
Chỉ thấy ánh mắt hắn đảo qua, đem mọi người để trong mắt, cao giọng nói:
- Đừng quên hôm nay, các ngươi cũng chứa đầy sát nghiệt, chính các ngươi cũng giết hơn mười vạn người, lẽ nào lý do xuất thủ của các ngươi là vì thiên hạ, vì lê dân bác tính?
- Theo lời Sở Hành Vân nói, con người khi còn sống, có rất nhiều lựa chọn, các ngươi vì hoàng quyền, vì tính mạng mới trắng trợn tàn sát, mà ta vì để võ đạo đỉnh nên bao vây giết chóc nơi này, không ngừng xưng bá.
- Lựa chọn bất đồng, con đường đi cũng là bất đồng, ngươi có tư cách gì nói đúng sai!
Thanh âm vang lên như sấm, quanh quẩn trong đầu tất cả mọi người. làm mọi người chấn động không ít.
Cái thế gian này, không thể phân đúng sai.
Vũ Tĩnh Huyết vì thực lực cam nguyện dựa vào tinh thần cổ tông, cam nguyện tàn sát nghìn vạn người, thậm chí cam nguyện bị sát khí phản phệ, trở thành giết chóc vô ý thức.
Đến đây tất cả đều là vì thực lực, cũng là vì muốn trở thành cường giả.
Dù cho cả thiên hạ phỉ nhổ hắn, vô số người đuổi giết hắn, kết cục bị phân thân toái cốt, nhưng hắn cũng không hối hận.
Chỉ vì, trong lòng hắn nghĩ như vậy là đúng!
- Sở Hành Vân.
Ánh mắt Vũ Tĩnh Huyết rời qua, rơi vào trên người Sở Hành Vân, trầm giọng nói:
- Bố cục của ngươi, thủ đoạn này, ta có thể nói là yêu nghiệt thiên cổ, thua ở trong tay của ngươi, Vũ Tĩnh Huyết ta không hề có câu oán hận, chỉ bất quá, nếu ngươi cho ta sám hối chuyện năm xưa, thì vĩnh viễn ngươi không được như ý.
- Vũ Tĩnh Huyết ta có thể bại, có thể chết, có thể nhận vô số sỉ nhục, nhưng tuyệt đối không thay đổi bản tâm, cường giả chi đạo, với ta mà nói, mặc dù chết chín luân hồi, hồn phi phách tán, cùng không thay đổi.
Nói đến đây, Vũ Tĩnh Huyết ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt trời, nói :
- Suốt đời nam nhi, cầu con đường làm cường giả, Vũ Tĩnh Huyết ta dùng thời gian bốn mươi tám năm, tiến vào sát phạt, lấy giết chóc tăng cường, thiên thu bất hủ, bất luận cái gì cản trở, đều giết, ta cầm một kích trong tay, gặp phật giết phật, gặp thần giết thần.
- Hôm nay, ta xuất quân tàn sát bừa bãi hoàng thành, giết chết trăm vạn người, lấy cực sát khí làm gốc, nuốt cạn sát khí vô cùng, chỉ thiếu chút nữa có thể hóa giao thành rồng, thành tựu Võ Hoàng chí cao vô thượng, chỉ tiếc, khó hoàn thành tâm nguyện!
Mặc Vọng Công cùng Lận Thiên Trùng đứng ở phía sau đoàn người, lẳng lặng nghe đoạn văn này, trong lòng có một tia đồng cảm, cúi đầu thở dài.
Về phần Sở Hành Vân, đứng ở trước người Vũ Tĩnh Huyết, con ngươi đen kịt như mực, phảng phát lâm vào trong ký ức, thật lâu không thể ra.
- Mà thôi, Mà thôi!
Vũ Tĩnh Huyết lần thứ hai thốt lên, thần sắc tiếc hận trên mặt tiêu tán, thay vào đó là một hào khí, ánh mắt trông về phía xa, cao giọng nói:
- Hôm nay, ta lền đến giết người cuối cùng!
Ông!
Trong hư không, phương thiên họa kích run rẩy một chút, hắc quang phá kích, tự như đang thở dài, như đang giải thoát, đâm thẳng tắp vào ngực Vũ Tĩnh Huyết, đem tia sinh cơ cuối cùng chôn vùi.
Tà dương, như máu!
Trong hư không Tề Thiên Phong, có mấy giọt máu tươi nhỏ xuống.
Một cỗ thi thể, ở dưới tà dương, châm dãi hướng xuống đất, kèm them một âm thanh trầm thấp truyền ra.
Phía dưới, tất cả mọi người thấy một màn này, cho đến khi thi thể Tĩnh Vũ Huyết triệt để rơi trên đất, bọn họ cũng không hoàn hồn, như đắm chìm trong cỗ chấn động.
Vũ Tĩnh Huyết, một đời thiên kiêu, đối mặt với kết cục bị thua, cuối cùng lựa chọn con đường tự sát, chấm dứt cuộc đời này.