Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 314: Không muốn nắm quyền

Chương 314: Không muốn nắm quyền

Bóng đêm bao phủ cả toà hoàng thành, mặt nước như thê lương, thỉnh thoảng gió đêm phảng phất qua, so với ngày thường lạnh lẽo hơn vài phần.

Lúc này trên Tề Thiên Phong, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng yêu ớt đi, bởi vì quân đội phía chân núi đã bị tàn sát gần hết, còn lại một số người núp trong bóng tối, cũng đang bị lôi ra giết chết.

Dưới trăng tròn sáng tỏ, chỉ có mặt đất nhuộm máu đỏ, cùng từng cỗ thi thể lạnh như băng.

Không giống với Tề Thiên Phong tĩnh mịch, hoàng thành giờ khắc này, âm hưởng rung trời, tiếng gào thét không ngừng, từng đạo thân ảnh chốn chạy trong đêm, kế tiếp giết chóc ban ngày.

Chỉ bất quá, người giết cùng người bị giết, đã bị đảo ngược lại, quân đội tàn sát bên ngoài hoàng thành, đang bị đuổi giết điên cuồng, hoàn toàn không có thái độ đắc ý kiêu ngạo trước đây.

Trước đây, khi Vũ Tĩnh Huyết nắm quyền ở Lưu Vân hoàng triều, ra lệnh một tiếng, quân đội biên cương tứ phương đều hăng hái kéo đến hoàng thành, nghe lệnh của Vũ Tĩnh Huyết, tàn sát hoàng thành, trắng trợn cướp bóc.

Hiện tại, Vũ Tĩnh Huyết chết đi, 3000 Tĩnh Thiên quân cũng chôn theo.

Những đội quân này như rắn mất đầu, tự nhiên biến thành đạo phỉ, nào dám ở hoàng thành lâu, từng cái một chạy trốn tứ phương, nào có ý niệm phản kháng.

Trong thời điểm mọi người điên cuồng truy sát đào binh, bên trong Vân Đằng điện, mọi người đều tụ tập ở đó.

Trải qua chém giết cả một ngày, trên người bọn họ đều tồn tại vô vàn vết thương, bất quá, trên mặt họ thời khắc này lại toát lên vẻ mừng rỡ như điên, tiếng hoan hô, tiếng cười to, nhiều tiếng lọt vào tai, khiến không gian tràn đầu không khí sung sướng.

Trước hôm nay, bọn họ chưa từng nghĩ đến kết cục như vậy.

Vũ Tĩnh Huyết tự mình dẫn 3000 Tĩnh Thiên quân, tàn sát hoàng thành, khi thế bá đạo, ngoài thành còn có trăm vạn quân sĩ bao vây, ra một người giết một người, chỉ riêng máu chảy cũng có thể thành sông.

Trước tình huống như vậy, bọn họ đều có quyết tâm chết, muốn chết ở trên đỉnh Tề Thiên Phong.

Nhưng đến cuối cùng, bọn họ vẫn sống, lại còn đại thắng.

Loại cảm giắc sắp chết này, phảng phất như được sống lại, quá kỳ diệu, ngay cả Tuyết Đương Không cùng Dương Viêm đều không nhẫn lại được mà mừng như điên, cả tiếng vui cười, cả tiếng chúc mừng, thả ra ý vui trong lòng.

- Xem ra, bọ họ đã đè nén quá lâu.

Sở Hành Vân nhìn cảnh trước mặt, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, tâm tình căng thẳng rốt cục cũng được thả lỏng.

- Sở hội trưởng.

Lúc này, Đường Việt chậm dãi đi tới trước người Sở Hành Vân.

Chỉ thấy trên mặt hắn, tràn đấy tâm tình kích động, hai đầu gối khẽ động, quỳ rạp xuống, cao giọng nói :

- Hôm nay, ngài tru diệt Vũ Tĩnh Huyết, phản quân bị vây diệt, giúp Đường gia ta báo thâm cừu huyết hải, xin nhận ta ba bái!

Nói xong, hắn dập đầu của mình xuống, tiếng đầu chạm vào sàn nhà cứ vang lên, mỗi một âm thanh đều dõ dàng, làm cho đám người lẳng lặng nhìn một màn này.

Nếu như không có Sở Hành Vân xuất hiện, có thể tất cả bọn họ đã chết, chết ở dưới thiết kỵ Tĩnh Thiên quân, cả Lưu Vân hoàng triều cũng bị biết thành vũ khí chiến tranh.

- Vốn ta và Vũ Tĩnh Huyết có huyết hải thâm cừu, lần này giết chết hắn, là việc ta phải làm, ba bái này ta nhận không nổi.

Sở Hành Vân đỡ Đường Việt lên, khóe miệng mỉm cười mội cái, nói:

Còn nữa, ngươi là quân vương tương lai, ngày sau, sẽ chấp chưởng hoàng quyền, để quân vương quỳ xuống chỗ này, quá nặng.

- Ừ!

Nghe được lời Sở Hành Vân, Đường Việt kinh ngạc hỏi:

- Sở hội trưởng, lẽ nào ngươi không muốn chấp trưởng Lưu Vân Hoàng triều?

Hôm nay, Sở Hành Vân thi triển ra thủ đoạn vô thượng, một kiếm chặt đứt sát khí vô tận, đem Vũ Tĩnh Huyết giết chết, đã làm mọi người tâm phục khẩu phục.

Chỉ cần Sở Hành Vân nói một tiếng, trên dưới hoàng triêu, tất cả mọi người đều nguyện đi thuần phục hắn, tôn hắn làm quân vương, không một tia dị nghị.

Nhưng mà Sở Hành Vân lại nói, Đường Việt một lần nữa chấp chưởng hoàng quyền, vậy chứng tỏ, hắn muốn đem hoàng quyền trả cho Đường gia, cũng không tính trở thành quân vương Lưu Vân,

- Đường gia các người chấp chưởng hoàng quyền mấy trăm năm, ngoại trừ bên ngoài vũ lực suy nhược, vẫn luôn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, hiện tại, Vũ Tĩnh Huyết đã chết, phản quân cũng bị tiêu diệt, sau cách tân, Đường gia giữ hoàng quyền chính là lựa chọn tốt nhất.

Sở Hành Vân tùy ý nói ra, làm mọi người không ngừng gật đầu.

Chính xác, Đường gia năm giữ hoàng quyền mấy trăm năm , đối với đạo trị quốc, sớm đã có lý giải sâu sắc, do Đường Việt kế thừa quân vị có thể trong khoảng thời gian ngăn, triệt để chấn hưng Lưu Vân hoàng triều.

- Sở hội trưởng đại nghĩa, làm Đường Việt ta khuất phục!

Đường Việt lộ thần sắc kích động, không có từ nào có thể hình dung tâm tình của hắn, hai đầu gối khẽ run, muốn lần thứ hai quỳ xuống.

Sở Hành Vân ngăn cản hắn, không khỏi cười hổ một tiếng, nói :

- Ta nói rồi, quân vương quỳ phục, ta thu không nổi, nếu ngươi thực sự muốn cảm tạ ta, thì toàn lực thống trị hoàng triều, làm một minh quân, đừng để gặp kiếp nạn như ngày hôm nay.

- Đường Việt cẩn thận nghe giáo huấn!

Trong con ngươi Đường Việt tràn ngập kiên định, thân hình lui về phía sau, từng bước rời khỏi Tề Thiên Phong.

Thấy Đường Việt hấp tấp như vậy, đoàn người đều nhìn nhau cười, cho Đường Việt nắm giữ hoàng quyền, quả nhiên là lựu chọn chính xác.

- Đường gia nắm giữ hoàng quyền, từ từ đem cục diện hoàng thành bình ổn, bất quá, trong thời gian này, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi.

Sau khi Đường Việt rời đi, trong mắt Sở Hành Vân lóe lên một tia sắc bén, đầu tiên nhìn phía Tuyết Đương Không, nói:

-Tuyết các chủ, ngươi là người hoàng thành, đối vời các thế lực gia tộc hoàng thành cực kỳ quan thuộc, tối nay, ngươi mang một đội ngũ trăm người, âm thầm truy sát các gia tộc trốn chạy, tuyệt không buông tha đơn giản vậy.

Lời nói vừa dứt, Sở Hành Vân tiếp tục nói :

Về phần những người khác, chia ra làm sáu mươi bốn tổ, lập tức đi về những thành trì khác, khởi công xây dựng các chi nhanh thương hội, thứ hai, truy sát đám phản loạn kia, nếu như ta đoán không sai, bây giờ sau mươi bốn thành Lưu Vân quốc, nhất định sẽ có phản quân trú đóng.

- Nhớ kỹ, lần hành động này, nhất định phải giữ bí mật, không chỉ muốn truy sát người trốn tránh, ngươi cũng phải tìm kiếm tài nguyên!

Bốn chữ cuối, giọng nói Sở Hành Vân tăng thêm không ít, làm cho bầy người sửng sốt, sau đó chợt tỉnh ngộ lại, trọng mắt đều hiện lên một trận tinh mang.

Một ngày qua đi, đám người đầu nhập vào Vũ Tĩnh Huyết, nhất định sẽ chạy trốn chết khắp nơi, trên người của bọn họ, có gia sản phong phú, nếu cứ buông tha không như vậy, có chút đáng tiếc.

Sở dĩ, Sở Hành Vân bảo mọi người hành động suốt đêm, là chuẩn bị đem những gia sản này bỏ vào trong túi!

Trong lúc nhất thời, tâm tình mọi người lại tăng vọt lên, đều bước ra Vân Đằng điện, lặng yên không một tiếng nào tiến nhập vào màn đêm, hướng các thành trì chạy đi.

Team : Vạn Yên Chi Sào

Nguồn : truyenyy.com

Dịch : HonDe






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch