Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 315: Thiên địa sinh

Chương 315: Thiên địa sinh

Thế lực trong hoàng thành, tuyệt đại đa số đều thuần phục Vũ Tĩnh Huyết, Vũ Tĩnh Huyết vừa chết, bọn họ như ong vỡ tổ, muốn trốn tránh quân đội, rất đông, có thể đạt đến mười vạn người.

Trên người những người này, hoặc là của nội tình gia tộc, hoặc là tài nguyên cướp đoạt từ vương quốc, tuyệt đối không bỏ qua con số này, nếu như có thể tập hợp lại, nội tình hầu như có thể bằng một nửa tài phú Lưu Vân quốc, có thể còn hơn.

Tài phú như vậy, bất luân người nào cũng không thể bỏ qua, Sở Hành Vân cũng không ngoại lệ.

Sở Hành Vân đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn mọi người đang ly khai, bỗng nhiên thân thể hắn run lên, như nhớ ra cái gì đó, lập tức gọi Sở Hổ lại, nhẹ giọng nói:

- Tiểu hổ, ngươi giúp ta làm một chuyện.

Hắn tiến đến bên tai Sở Hổ, nói nhỏ vài tiếng, rất nhỏ, bất luận kẻ nào cũng không thể nghe được trừ Sở Hổ

Sở Hổ sau khi nghe xong, vùng lông mày chăm chú lại, hỏi:

- Thiếu gia, ngươi tại sao lại đưa ra cái yêu cầu này?

Sở Hành Vân cười thần bí:

- Trước tiên người đừng hỏi, làm theo ta nói, rất nhanh, ngươi sẽ biết.

- Được!

Sở Hổ gật đầu, thân hình lóe lên, biến mất trong màn đêm.

Chỉ bất quá, hắn cũng không đi các thành trì khác, mà là đi tới chỗ chân núi Tề Thiên Phong, ánh mắt đảo xung quanh, hình như đang tìm kiếm cái gì, cực kỳ thần bí.

Tất cả mọi người rời khỏi Vân Đằng điện, riêng cái không gian lớn, trở lên chống vắng.

Sở Hành Vân cũng không đứng lại lâu, quay trở về đình viện, lập tức tiến nhập vào không gian luân hồi thạch.

Ở đấy, trước sau đen như mực, có cảm giác áp lực kẻ khác.

Nhưng ở trong huyết trì, lại sinh ra hai thân ảnh, một người một thú, chính là Mặc Vọng Công cùng Bạch Hổ.

Thân thể Mặc Vọng Công linh mã, mà tàn hồn hắn thì nhập vào luân hồi thiên thư, nghiêm chỉnh mà nói, giờ phú này hắn đã không phải sinh linh, có thể tự do ra vào luân hồi thạch.

Mà Bạch Hổ, thì có chút ý vị sâu xa.

Nó chính là tàn hồn, ẩn chưa sự sống, cùng sinh linh tầm thường không có bất kì khác biệt nào, nhưng giờ khắc này, nó lại có thể tiến vào luân hồi thạch, không có trở ngại gì.

Điểm ấy Sở Hành Vân cũng không thể giải thích, chỉ có thể đem những cổ quái quy trên người kim trúc.

- Sở Hành Vân, rốt cục ngươi cũng tới!

Thấy Sở Hành Vân xuất hiện, Mặc Vọng Công vội vàng đi tới, chỉ vào thiên thánh linh châu trong hư không, giọng nói bất đắc dĩ:

- Viên thiên thánh linh châu này, thần bí khó lường, đã vướt qua phạm trù giải thích của ta.

- Một luồng thánh linh khí, có thể cho võ giả tăng tốc độ tu luyện lên gấp bội, duy trì trong chín ngày, thực là nghịch thiên, cho dù thiên công tông thời kỳ đỉnh, cũng xa xa không bằng.

- Về phần tiên linh khí, càng huyền diệu, chỉ cần một luồng, thì giết chết thiên linh cường giả, hơn nữa, chỗ khí tức này, có thể làm cho vạn vật hòa làm một thể, mặc dù vạn vật tương sinh tương khắc, cũng có thể hoàn mỹ dung hợp, lúc ta còn sống, chưa từng thấy qua.

- Thậm chí, ta có dự cảm, thánh linh khí cùng tiên linh khí, không phải là cực hạn của thiên thánh linh châu, chỗ huyền diệu chân chính vẫn được phát huy ra.

- Dị bảo như vậy, đã vượt qua phạm trù hoàng khí, có thể là đế binh vô thượng trong truyền thuyết.

Mắc Vọng Công càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng, mặt đều hơi đỏ lên, thở dốc, làm Sở Hành vân trong lúc nhất thời, không nói ra lời.

Sống chết Mặc Vọng Công bây giờ, đều liên hệ trực tiếp một chỗ với Sở Hành Vân, sở dĩ Sở Hành Vân đem mọi chuyện đều nói ra, không lưu lại bí mật nào.

Thứ nhất, song phương có thể thẳng thắn đối sử với nhau.

Thứ hai, Sở Hành Vân có thể mượn Mặc Vọng Công hỗ trợ, nghiên cứu sự huyền diệu của thiên thánh linh châu.

Chỉ là Sở Hành Vân không nghĩ tới, tâm tình Mặc Vọng Công lại kích động như vậy, thậm chí coi thiên thánh linh châu là vô thượng đế binh.

Tựa hồ hắn nhận ra sự thất thố của mình, Mắc Vọng Công lùi ra phía sau vài bước, nhưng thần sắc chắc chắn như trước, mở miệng nói rằng:

- Viên thiên thánh linh châu này, ngươi phải hảo hảo lợi dụng, nếu sử dụng thỏa đáng, nhất định có thể cho ngươi trở lại đỉnh cao, ngoài ra, vật này đối với linh thú có tác dụng cực đại.

- Xin chỉ giáo cho?

Sở Hành vân sửng sốt một chút, nhìn về phía trứng thú trong hư không.

Mặc Vọng Công dưng một chút, mở miệng nói :

- Trải qua ta giám định, quả trứng linh thú này, chính ra thời thượng cổ đi ra, bên trong còn một tia sự sống, không hoàn toàn chôn vùi, chỉ bất quá…

Nói, lời nói Mặc Vọng Công chuyển, mang vài phần nghi hoặc:

- Ta từ trứng linh thú này, không cảm giác chút khí tức nào, ngược lại là thiên địa khí, sở dĩ ta hoài nghi, trứng linh thú này chính là thiên địa diễn sinh ra.

Thiên địa diễn sinh ra!

Sở Hành Vân bỗng nhiên giật mình, nhưng đồng thời cũng hiểu ra, hỏi ngược lại:

- Theo như Mặc tiền bối, thủ pháp tầm thường, căn bản vô pháp ấp trứng, nhấp định phải dựa vào thiên thánh linh châu tâm bổ ngày đêm?

-Không sai.

Mặc Vọng Công gật đầu, trả lời:

Một quả trứng linh thú, có từ thời thượng cổ đến nay, vốn là không thể tưởng tượng nổi, huống hồ, còn có thể phun ra nuốt vào linh dịch, cùng ngươi sản sinh một tia cộng minh, đến đây chứng tỏ trứng linh thú bất phàm, vật bất phàm đương nhiên phải cần phương pháp bất phàm, để thiên thánh linh châu ngày đêm tẩm bổ, không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.

- Nếu không từ thượng cổ đến nay, quả trứng linh thú này đã bị ấp ra, cần gì phải phong ấn mấy vạn năm?

Mặc Vọng Công phản vấn một tiếng, làm Sở Hành Vân cũng hiểu được đạo lý, huống hồ, trứng linh thú cùng thiên thánh linh châu hình thành tuần hoàn liên kết, đối với song phương mà nói, đều là một chuyện tốt.

Sau đó, hai người tiếp tục thảo luận.

Mặc Vọng Công là Võ Hoàng thời thượng cổ, kiến thức uyên bác không kém Sở Hành Vân, đối với việc này, Sở Hành Vân cũng không bảo thủ, mà khiêm tốn thỉnh giáo, cùng đó thăm dò ra không biết bao nhiều điều thần bí.

Một ngày qua, song người thảo luận kịch liệt, giằng co mấy canh giờ liền, nhưng không có chán nản.

- Ngươi nhất định phải làm như vậy?

Bỗng nhiên, Mặc Vọng Công nói lớn lên, ngôn ngữ nghi ngờ, để Bạch Hổ đang chìm đắm trong mộng đẹp, đột nhiêt giật mình tỉnh lại.

- Làm như vậy, có một chút không thích hợp hay không?

Mặc Vọng Công lại nói một câu, dừng ở trước mặt Sở Hành Vân, hai mắt hàm chứa, tự hồ nghe sự việc không thể tưởng tượng nổi.

- Ta trên người của hắn, thấy được mình năm đó, ta biết người này có bao nhiêu kinh khủng vậy, ta muốn người như vậy làm việc cho ta.

Sở Hành Vân bình thản nói:

- Nếu hắn không muốn, ta tiện tay gạt bỏ, không để lại hậu hoạ.

Nghe nói thế, không mặt Mặc Vọng Công khẽ biến, cũng không nói thêm gì, đối với Sở Hành Vân tán thưởng.

Trầm ngâm một lát, Sở Hành Vân đứng dậy, bước đến luân hồi thiên thư.

Chỉ thấy hắn vung bàn tay lên, luân hồi thiên thư lật tới trang thứ ba.

Trên văn bản đen kịt, có một đạo lưu quang tràn ngập đi ra, vờn quanh vài vòng trên hư không, đột nhiên hạ xuống, rơi xuống trước người Sở Hành Vân cùng Mặc Vọng Công.

Ông!

Đạo lưu quang kia nở rộ, cuối cùng ngưng tụ ra một thân ảnh khôi ngô.

Thân ảnh ấy, là một nam tử trung niên mặc quần áo đen kịt, ngũ quan cương nghị, khi tức bức người, cứ như vậy đứng thẳng, toàn thân trên dưới đều có khí phác vô tận, làm pháp tắc hư không cũng bắt đầu run rẩy.

Người này, lại là… Vũ Tĩnh Huyết.

Team: Vạn Yên Chi Sào

nguồn: truyenyy.com

Dịch: HonDe






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch