Thấy khuôn mặt quen thuộc này, Sở Hành Vân bình tĩnh đặc biệt, trên mặt không hề có gợn sóng.
Hắn vương tay, điểm nhẹ trên không trung một cái, phun ra một chữ:
- Tỉnh!
Ông!
Ánh sáng bao phủ Vũ TĨnh Huyết tiêu tán, cặp mắt tinh tường sắc bén kia mở ra, đảo bốn phía, phát sinh ra một tiếng hỏi:
- Nơi này là nơi nào, ta… còn chưa chết?
- Không, ngươi đã chết, ngươi bây giờ, chẳng qua chỉ là một luồng tàn hồn mà thôi.
Mặc Vọng Công nhàn nhạt nói, chắp hai tay sau lưng, tùm tủm cười, ngắm nhìn Vũ Tĩnh Huyết.
- Tàn hồn?
Vũ Tĩnh Huyết dùng hai cánh tay của mình, hơi phát lực, quả nhiên không cảm giác võ linh tồn tại, về phần huyết nhục cùng linh hải, càng tiêu thất vô tung, cả người phiêu đãng trên hư không, như u linh quỷ mị.
Thấy bộ dáng hắn như vậy, Sở Hành Vân giải thích:
- Sau khi ngươi tự sát, ta thôi động luân hồi thiên thư, đem luồng tàn hồn cuối cùng của ngươi hút vào luân hồi thạch, bằng không, ngươi từ lâu đã hồn phi phách tán, hoàn toàn chết hẳn.
Sở Hành Vân nói, làm Vũ Tĩnh Huyết khó có thể hoàn hồn, hắn nhìn thẳng thanh niên trước mặt, khóe miệng run run, trong lúc bất ngờ phát ra một tiếng cười lớn.
Tiếng cười này, quanh quẩn trong không gian, khí phách, không kiềm chế được, hoàn toàn không có sự suy thoái.
- Sở Hành Vân, giữa ta và ngươi, còn có nhiều thù hận, để báo thù, ngươi phá hủy kế hoạch ta chuẩn bị đã lâu, diệt Tĩnh Thiên quân của ta, đem ta bức tử trên đinh Tề Thiên Phong, hiện tại, ngươi lại lợi dụng bí pháp, bảo vệ tàn hồn của ta, làm ta không đến mức hồn phi phách tán.
- Lẽ nào, hận ý của ngươi đối với ta quá sâu, không muốn để cho ta chết đi một cách thống khoái, sở dĩ, có ý bảo trụ một tia tàn hồn cuối cùng, là muốn cho ta nhận khuất nhục vô tận, muốn sống không được, muốn chết cũng không thể?
Nói xong, Vũ Tĩnh Huyết nhìn thẳng Sở Hành vân, thần quang nội liễm, không có chút e ngại nào.
- Ngươi nói không sai, ta rất hận ngươi, nhưng, ân oán giữa ta và ngươi, ở thời khắc ngươi tự sát, đã chấm dứt hoàn toàn.
Sở Hành Vân lắc đầu, nói tiếp:
- Lúc này, ngươi sở dĩ xuất hiện, chỉ vì ta muốn cứu sống ngươi.
Thoại âm vừa dứt, đầu tiên Vũ Tĩnh Huyết sửng sốt, lập tức, cười một tiếng càng thêm vang dội, cuối cùng tràn đầy nhạo ý.
Tất cả mọi người, Vũ Tĩnh Huyết chết là do một tay Sở Hành Vân tạo thành, hắn khổ cực xây dựng sự nghiệp to lớn, cũng tan tác trong tay Sở Hành Vân.
Trong một cái chớp mắt, Sở Hành Vân làm Vũ Tĩnh Huyết rơi vào trong vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Lúc này, Sở Hành Vân lại muốn cứu sống Vũ Tĩnh Huyết.
Việc này, làm Vũ Tĩnh Huyết cảm giác rất không phải, càng nghĩ là Sở Hành Vân đùa bỡn hắn, muốn hắn hưởng thụ dằn vặt.
- Ta nói rồi, ân oán giữa ta và ngươi đã hoàn toàn kết thúc, ta xuất thủ lưu lại tàn hồn của ngươi, đồng thời muốn đem ngươi cứu sống, hoàn toàn bảo vì tâm cường giả của ngươi.
Lời nói truyền vào trong tai của Vũ Tĩnh Huyết, làm thân thể hắn khẽ run, đột nhiên cười to một tiếng.
Sở Hành Vân ngắm nhìn hư không, nhãn thần phù phiếm, từ chữ nói ra rõ ràng:
- Một đường võ đạo, người mạnh là vua, có vài người để có thực lực, có thể buông ta mọi thứ, không tiếc rơi vào địa ngục chết chóc, mất đi một tia lý trí cuối cùng, mà ngươi chính là người như vậy.
- Trước đây, ta ra tay giết Vũ Đằng, bên trong nội tâm ngươi, tuy có hận ý, nhưng càng nhiều hơn là khát vọng với thực lực, muốn luyện hóa cực sát khí, tru diệt Lận Thiên Trùng, hoàn thành kệ hoạch thống trị.
- Từ một giây kia bắt đầu, ta chỉ biết, chấp niệm đối với thực lực của ngươi quá sâu, vứt bỏ tất cả tình cảm.
Một âm thanh từ miệng Sở Hành Vân phun ra, lời như kiếm, đâm vào nội tâm ở sâu trong Vũ Tĩnh Huyết, làm mặt hắn ngưng lại, rơi vào trầm mặc.
Bất luận một lời nào Sở Hành Vân nói chưa từng sai, nhắm thẳng vào bản tâm Vũ Tĩnh Huyết.
- Ngươi để thực lực leo lên đỉnh cao, liều lĩnh tiến lên trên, sở dĩ ta đem ngươi cứu sống lại, cho ngươi theo ở bên cạnh ta, tiếp tục truy cầu võ đạo đỉnh cao.
- Theo ở bên cạnh ta, cũng không phải làm nô lệ thuần phục, chỉ là ta nhận ngươi làm đồng minh.
- Thứ nhất, tàn hồn của ngươi, bị trấn áp trong luân hồi thiên thư, nếu như ta chết, luân hồi thiên thư cũng tự nhiên tiêu thất, mà tàn hồn của ngươi cũng tự nhiên tiêu tán theo, hóa thành hư vô.
- Thứ hai, mục tiêu của ta, chính là đế cảnh vô thượng trong truyền thuyết, Chân Linh Đại Lục cũng không giữ được ta, ngươi theo bên cạnh ta, ta có thể đem ngươi tiếp xúc thế giới to hơn, đối mặt với đối thủ mạnh hơn, đi một bước, siêu việt bản thân, leo lên con đường cường giả.
- Thứ ba, ta giết thân nhân ngươi, giết chết con trai ngươi, ngươi hủy Sở gia ta, ta tiêu diệt thế lực của ngươi, ân oán chúng ta đến đó kết thúc, thế nhưng… Ngươi làm phụ mẫu ta ly tán, chịu đủ dằn vặt thống khổ, ngươi phải chuộc tội.
Nói xong lời này, Sở Hành Vân không nói nữa, mà đứng lặng im, đợi Vũ Tĩnh Huyết trả lời.
Lúc này, trong đầu Vũ Tĩnh Huyết, nhấc lên cơn sóng chấn động.
Ở sâu trong nội tâm của hắn, dĩ nhiên có một tia động tâm.
Chính như theo lời Sở Hành Vân, vì thực lực, Vũ Tĩnh Huyết vứt bỏ tất cả, dù chỉ còn lại một luồng tàn hồn, nhưng hắn vẫn muốn trở thành cường giả, leo lên đỉnh cao võ đạo.
Còn hơn nếu nói chuộc tội, Sở Hành Vân thi triển ra mọi thứ, cường hãn, bất kể là con bài chưa lật, hay là kiến thức, xa xa đều không có người bằng.
Người như vậy, tương lai chắc chắn đại phóng dị sắc, đi theo Sở Hành Vân, Vũ Tĩnh Huyết, mới có thể sống lại, mới có thể bước ra khỏi, bắc hoang vực, tiếp xúc thế giới rộng lớn hơn, càng huyền diệu hơn.
- Ta nguyện ý xóa đi tất cả ân oán, theo sự chi phôi của ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng tương trợ ta bước lên đỉnh cao võ đạo, bằng không, ta thà hồn phi phách tán.
- Sở Hành Vân ta nói, cho dù ngũ lôi oanh diệt, cũng không nuốt lời.
Sở Hành Vân mỉm cười một cái, dừng một chút, lại nói:
- Tương lai, ngươi nhất định vì quyết định hôm nay mà cảm thấy vô cùng may mắn.
- Ta cũng mong muốn như vậy!
Vũ Tĩnh Huyết cũng cười, thân hóa thành đạo lưu quang, nhập vào trong luân hồi thiên thư.
Thấy Vũ Tĩnh Huyết đáp ứng, Mặc Vọng Công đứng một bên chậm rãi đi đến, nhìn luân hồi thiên thư, lẩm bẩm:
- Xem ra, lại một người leo lên thuyền giặc.
Nghe vậy, Sở Hành Vân nhất thời cười khổ.
Hắn vừa muốn nói, Mặc Vọng Công lại nói:
- Bất quá, thuyền giặc này, nhất định làm cho mọi người mơ ước, ngay cả lão đầu tử này, đều bị ngươi nói đến máu sục sôi.
Thấy Mặc Vọng Công trêu ghẹo, Sở Hành Vân không khỏi nở nụ cười, tảng đá lớn trong lòng, rốt cũng cũng buống xuống, ngồi xếp bằng, tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
Khi hắn đi ra một bên, Mặc Vọng Công lấy ra thi thể Vũ Tĩnh Huyết, đem thiên công chi tâm nhập trong đó, bắt đầu trọng tố thể xác Vũ Tĩnh Huyết, cẩn thận, không chút nào qua loa.
Khoảng cách này, trong luân hồi thạch, truyền ra âm thanh rất nhỏ, làm không gian yên lặng, sinh ra một tia vị đạo.
Hình ảnh như vậy, càng hài hòa, làm lòng người thoải mái.