Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 355: Ánh trăng trước cây

Chương 355: Ánh trăng trước cây

Tần Không đã chết, chết dưới Hắc động trọng kiếm, thân thể hắn nát bấy, chết không toàn thây.

Trong hai mắt Sở Hành Vân, lại không có biến hóa chút nào, như trước rất lạnh lẽo.

Hắn đi tới Cổ kiếm thành, mục đích, chính là vì báo thù, nếu là là báo thù mà đến, tự nhiên sẽ không tồn tại sự thương hại.

Huống chi Tần Không độc ác như vậy, đáng chết!

Sở Hành Vân đem hắc động trọng kiếm thu hồi lại, ở ánh nến chiếu rọi xuống, trên thân kiếm đen nhánh thâm thúy kia nổi lên những hoa văn phức tạp, trong hoa văn lóe ra quang mang đỏ tươi.

Lúc này, sâu trong Hắc động kiếm vầng sáng như quả cầu màu đen không lớn, gần bằng nắm tay, huyền phù ở giữa không ngừng biến đổi, xoay tròn.

Mà bên ngoài vầng sáng đen, có một linh lực hồn hậu, giống như tơ nhện, trên dưới lượn lờ xung quanh, dần dần hoàn toàn trào vào bên trong vầng sáng đen kia, nhìn qua càng huyền diệu.

Ông!

Cổ linh lực đột nhiên biến mất, ánh sáng chôn vùi, hoa văn trên thân kiếm, cũng dần dần tiêu tán, trở về dáng vẻ nguyên bản, mộc mạc mà lại hồn hậu.

-Không hổ là truyền thuyết dị bảo, lần đầu sử dụng lực lượng cường hãn như vậy, chỉ tiếc là cần quá nhiều linh lực, dù là ta cũng khó mà duy trì.

Sắc mặt của Sở Hành Vân có chút tái nhợt.

Chỗ huyền bí của Hắc động trọng kiếm là cố khí màu đen sâu trong kiếm thể.

Chỗ này nhìn qua bình thường, kì thực ẩn chứa chứa nhiều huyền cơ.

Vừa rồi, Sở Hành Vân phóng xuất ra hết thảy linh lực, hoàn toàn dung nhập vào trọng kiếm, nhưng kết quả, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài không cách nào tiếp xúc được với hắc khí, càng chưa nói hòa làm một thể, hình thành liên kết.

Dù vậy, Sở Hành Vân cũng nhận được một bộ phận lực lượng từ Hắc động trọng kiếm, có thể đem hết thảy sự vật chung quanh thu vào hắc khí bên trong, ngay cả ánh sáng và âm thanh cũng không thể thoát đi.

Này cũng không phải thủ đoạn giâu kín hay ngụy trang, mà là đem một khu vực triệt để cắn nuốt, khiến kẻ khác không thể tìm, phảng phất giống như tiêu tan vậy.

Chính là dựa vào điểm này Sở Hành Vân mới có thể vô thanh vô tức lẻn vào nơi đây, lúc động thủ chém giết những người đó gào thét điên cuồng, đồng dạng bị hắc khí thôn phệ, không cách nào truyền ra ngoài, càng không cách nào bị người khác phát hiện.

-Ta tiến nhập Vạn kiếm các, bất kể là tìm tòi nghiên cứu chuyện năm xưa, hay là báo thù, đều phải âm thầm tiến hành, không thể để bất kỳ người nào biết, vốn ta còn muốn tu luyện một pháp môn ẩn thân, hiện tại xem ra cũng không cần thiết.

Ăn vào một viên đan dược Khôi phục, Sở Hành Vân khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười thỏa mãn.

Pháp môn ẩn thân, cho dù cao thâm tinh diệu cỡ nào đều có thể tồn tại kẽ hở, nhưng có hắc động trọng kiếm trong tay, Sở Hành Vân cũng không còn lo lắng điểm này, cho dù là các chủ Vạn kiếm các, cũng không thể phát hiện hắn.

-Ta chỉ là tiếp xúc được bên ngoài của hắc khí đã có thể tiếp nhận loại lực lượng như vậy, nếu như tiến thêm một bước không biết sẽ còn nhận được loại lực lượng lớn cỡ nào.

Sở Hành Vân đã khôi phục hoàn toàn dáng vẻ, ánh mắt nhìn về phía hắc động trọng kiếm, thoáng chốc trở nên nóng bỏng.

Lực lượng của Hắc động trọng kiếm cuồn cuộn như biển, khó có thể tưởng tượng, nếu có thể cùng hắc khí hình thành liên kết, lực lượng sẽ kinh khủng cỡ nào.

Nhưng cũng không lâu sau lửa nóng trong mắt Sở Hành Vân tiêu thất.

Lấy linh lực hiện tại của hắn chỉ có thể tiếp xúc với hắc khí ở phạm vi ngoài, tiến thêm một chút là việc vô cùng gian nan.

-Linh lực càng hồn hậu càng có thể tới gần hắc khí lực lượng cũng càng phát ra cường hãn, điểm này nhìn qua giản đơn, kì thực trắc trở không gì sánh được, nếu linh lực không bạo tăng gấp mấy chục lần, căn bản không cách nào tinh tiến.

Sở Hành Vân dừng ở hắc khí , suy tư một hồi thấp giọng nói:

-Theo như ta dự đoán, trừ phi bước vào thiên linh cảnh, nếu không, ta căn bản không cách nào chân chính tiếp xúc được cỗ màu đen huyền bí kia.

Ý định này ở trong đầu hiện lên, đột nhiên, khuôn mặt Sở Hành Van bạo phát ra khát vọng mãnh liệt.

Với hắn mà nói, bước vào thiên linh cảnh, quá trọng yếu.

Tiến vào cảnh giới Thiên linh cảnh giới, Sở Hành Vân liền có thể nắm trong tay Dương cương khí, phiên động Luân hồi thiên thư, đồng thời tiến thêm một bước khống chế Hắc động trọng kiếm, thực lực của hắn sẽ có một bước nhảy vọt cực lớn.

Đến lúc đó cho dù Thường Danh Dương có bốn món vương khí, Sở Hành Vân cũng có thể dễ dàng hành hạ hắn đến chết, không cần tốn nhiều sức!

-Cảnh giới trong võ đạo hết sức trọng yếu, trong khoảng thời gian này ta cũng có thể tĩnh tu, tranh thủ sớm ngày bước vào Thiên linh cảnh giới.

Sở Hành Vân tự khích lệ trong lòng, xoay người vừa mới chuẩn bị rời đi, hắn dư quang thoáng nhìn về phía trên mặt đất liền phát hiện ngọc thạch màu xám bạch - hiện hình ngọc.

Dừng một chút, Sở Hành Vân vung tay lên, đem hiện hình ngọc thu vào trong nhẫn trữ vật, lúc này mới xoay người rời khỏi nơi đây.

Lúc này, đã lúc đêm khuya, bóng đêm bao trùm khắp không gian.

Sở Hành Vân bước vào đình viện phía trước, một đạo thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi tới, ánh trăng nhẹ nhàng phủ xuống khoác lên trên người thiếu nữ, thiếu nữ kia sóng mắt như nước, ôn nhuận động lòng người, khiến Sở Hành Vân thất thần trong nháy mắt.

-Đã trễ thế này, ngươi đi nơi nào?

Hạ Khuynh Thành chân mày nhíu lên, mang vài phần ý tứ trách móc.

-Mới vừa rồi thu được trọng kiếm nên xuất ngoại muốn tôi luyện một chút, quen thuộc cảm xúc.

Sở Hành Vân cười cười, hắn cũng không có nói dối, với hắn trận chiến vừa rồi đích xác chỉ là tôi luyện.

-Ngươi chính là kiếm tu, quen thuộc kiếm khí, không có gì đáng trách, nhưng ngươi vừa đắc tội Thường Danh Dương, tốt nhất là không nên ra ngoài, nếu không, ta cũng không có biện pháp giúp ngươi.

Hạ Khuynh Thành nặng nề nói.

-Yên tâm đi, tẩy kiếm thí luyện lần này ta sẽ không sẽ rời đi.

Sở Hành Vân mở miệng bảo đảm nói, bất quá, hắn cũng không phải thực sự lo lắng Thường Danh Dương trả thù.

Hắn bây giờ có được Hắc động trọng kiếm, một khi huy động, ngay cả Niết bàn cảnh cường giả cũng không thể tìm được bóng dáng, trái lại Thường Danh Dương, chính là Thiên linh tam trọng thiên, căn bản không phải đối thủ.

Sở Hành Vân sở dĩ một mực bế quan, là che giấu tai mắt người.

Bất kể thế nào Tần Không cũng chính là con của Tần Thu Mạc, cái chết của hắn chắc chắn sẽ đưa tới một hồi sóng to gió lớn, Sở Hành Vân còn không muốn bại lộ thân phận, ở tại chỗ này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

-Ngươi còn muốn tham gia tẩy kiếm thí luyện?

Hạ Khuynh Thành hỏi, con mắt lộ ra thần sắc lo lắng.

-Ta đi tới cổ kiếm thành, chính là vì tham gia thí luyện, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Sở Hành Vân nhún vai, cười nói:

-Kỳ thực ngươi không cần lo lắng, lấy thực lực của ta, những người đó hẳn là không tạo được uy hiếp, ngược lại ngươi bây giờ nên đem tâm tư đặt ở trên người chính mình, quen thuộc Khinh huyễn song kiếm, tranh thủ đoạt được mười vị trí.

Hạ Khuynh Thành có chút kinh ngạc nhìn Sở Hành Vân, chỉ thấy Sở Hành Vân ánh mắt thâm thúy như mực, mang theo mỉm cười đơn giản, rất chân thành, không giống như những nam nhân nàng gặp trước đây, để cho trái tim nàng rung động mãnh liệt.

-Lạc Vân, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?

Hạ Khuynh Thành hít sâu một hơi, có chút khẩn trương.

Sở Hành Vân gật đầu, bộ dáng tươi cười như trước.

-Lúc đầu ở lôi đài, ngươi nói ngươi sẽ không lấy ta làm vợ, là bởi vì ngươi rất ghét ta sao?

Hạ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hành Vân, hai tay không ngừng kéo góc áo, tim đập lợi hại.

-Dung mạo Khuynh Thành công chúa, tựa như cửu tiên huyền nữ, đối với ta càng thân thiết ta làm sao lại ghét người.

Sở Hành Vân con mắt nếu ngọn lửa, tựa hồ xem thấu cái gì, nói:

-Trước đây ta cự tuyệt ngươi, là bởi vì ta đã có nữ nhân trong lòng.

-Thì ra là thế.

Hạ Khuynh Thành nửa ngờ nửa tin, hỏi tới:

-Nàng, rất đẹp sao?

-Ừ, rất đẹp.

Sở Hành Vân cười.

-So với ta thì sao?

Hạ Khuynh Thành thần sắc có chút ảm đạm, trong giọng nói cư nhiên lộ ra một tia không cam lòng.

-Ở trong lòng của ta, không người nào có thể so với được với nàng.

Sở Hành Vân nghiêm túc trả lời, khiến đôi mắt đẹp của Hạ Khuynh Thành ngưng một chút, lập tức cười nói:

-Đã như vậy, ta sau đó muốn gặp một lần.

-Được, tương lai nhất định sẽ có cơ hội, nhất định!

Sở Hành Vân nhấn mạnh, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm trăng tròn sáng tỏ, không khỏi nhớ lại bộ dáng ôn nhuận của Thủy Lưu Hương.

Hạ Khuynh Thành không rời khỏi, nàng đứng tại chỗ, đồng dạng ngẩng đầu nhìn trăng tròn, nhưng nội tâm của nàng cũng hỗn loạn, có chút u sầu quanh quẩn trong lòng nàng.

Dưới ánh trăng, trước cây, một nam một nữ, đứng sóng vai, cùng ngắm trăng sáng.

Nhưng suy nghĩ trong lòng của bọn họ, cũng tuyệt nhiên tương phản...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch