Thái hư phệ linh mãng bị thương rất nặng, vết kiếm lành lạnh, cả xà tâm đều lộ ra, căn bản không có biện pháp thoát đi.
Sở dĩ, nó không trốn, muốn dùng hết khí lực, giết chết người thanh niên trước mắt này.
Dù cho cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, nó cũng muốn liều mạng kéo theo.
-Ngươi nghĩ sai rồi, ta không muốn là địch với ngươi.
Thấy Thái hư phệ linh mãng sắp phát tác, Sở Hành Vân khoát tay áo, không nhanh không chậm nói.
Lập tức, hắn bấm tay bắn ra, đem một viên thuốc đưa đến trước mặt thái hư phệ linh mãng, nói:
-Viên thuốc này, có thể ở trong thời gian ngắn làm khép lại vết thương, cho dù ngươi là linh thú, cũng sử dụng được.
Thoại âm vừa rơi xuống, Thái hư phệ linh mãng liếc nhìn viên thuốc đó, nhưng nó cũng không trực tiếp ăn vào, nhìn chăm chú Sở Hành Vân, trong mắt lóe lên tinh mang.
-Không muốn tiếp thu?
Sở Hành Vân cũng không tức giận, cười nhạt nói:
-Tình huống của người hiện tại, rất là nghiêm trọng, nếu như không phục dụng đan dược, khép lại vết kiếm, sợ rằng, cho dù ngươi là Thái hư phệ linh mãng thần bí nhất, cũng bị máu chảy hết mà chết.
Những lời này, làm con mắt của Thái hư phệ linh mãng co rút lại, thân rắn nhúc nhích, đội nhiên ngừng lại, Sở Hành Vân nhìn được nó ngụy trang, từ nội tâm phát ra ngạc nhiên.
Bông dung, nó phục hồi lại tinh thần, mắt xà lập tức lại tuôn ra sát ý, không còn có bất kỳ tâm tình gì, phảng phất như dã thú vậy.
Nhưng Sở Hành Vân lại lắc đầu cười nói:
-Thân phận của ngươi, ta sớm đã xem thấu, mặc kệ ngươi ngụy trang ra sao, thu liễm khí tức lại, ta đều có thể tra ra dõ dàng, chính như vừa rồi theo lời ta, ta, không có ác ý, càng không muốn cùng ngươi là địch.
- Huống chi, nếu như ta muốn giết ngươi, ta cần gì phải cứu ngươi từ trong tay những người này, đồng thời đưa đan dược chữa thương cho ngươi.
Sở Hành Vân lại bổ sung một câu, làm thái hư phệ linh mãng hạ ánh mắt.
Đích xác, thể cục vừa rồi, có thể nói là sinh tử trong cái chớp mắt.
Chỉ cần kiếm quang sắc bén đâm vào xà tâm, Thái hư phệ linh mãng phải chết không nghi ngờ, nếu không có Sở Hành Vân xuất thủ đúng lúc, nó đã biến thành một thi hài.
Huống chi, nó cũng không cảm nhận được sát ý từ trên người Sở Hành Vân, cặp mắt đen kịt, rất sâu, đồng thời cũng rất thuần túy, cũng không có ác niệm.
Cuối cùng, Thái hư phệ linh mãng cũng cúi đầu xuống, đem đan dược nuốt vào trong bụng.
Trong một sát na, khí tức tinh thuần không gì sánh được, ở trong cơ thể nó tan ra, dược hiệu nồng đậm, vừa mới tiếp xúc với vết kiếm, thì nhanh khép lại, kết thành những cục máu.
Không bao lâu, vết kiếm cũng nhanh khép lại hết, khsi tức khôi phục, nhưng vẫn xuy yêu bất kham, nhìn về phía Sở Hành Vân, không còn dữ tợn cuồng bạo, mà sinh ra một tia kinh nghi.
Là một Thái hư phệ linh mãng, khi nó vừa sinh ra, trong huyết mạch đã có nhiều truyền thừa bí pháp.
Dựa vào những bí pháp này, Thái hư phệ linh mãng có thể ngụy trang mình, trừ phi cường giả võ hoàng phát hiện, nếu không, bất luận kẻ nào cũng không thể xem thấu.
Tên thanh niên nhân loại trước mắt này, cũng không phải là cường giả võ hoàng, nhưng chính vì vậy, ms[I làm cho Thái hư phệ linh mãng càng ngạc nhiên, mắt xà ngưng thần, không hiểu ra tại sao.
-Thái hư phệ linh mãng, chính là thần thú vô thượng, chính nó chứa nhiều bí pháp truyền từa, những ngươi bây giờ, tu vi còn thấp, vô pháp phát huy ra ra tinh túy, bị ta xem thấu, cũng không phải là điều không thể.
Sở Hài Vân nói tiếp, làm Thái hư phệ linh mãng rơi vào trầm mặc, cũng không phát sinh gào thết, cũng không có hoạt động thân thể, cứ lẳng lặng chăm chú nhìn vào hắn.
-Đã như vậy, ta cũng không quanh co.
Thần sắc Sở Hành Vân bất biến, quay lại nhìn Thái hư phệ linh mãng nói rắng:
-Ta có hai chuyện, muốn nói dõ dàng với ngươi.
-Thứ nhất, Địa sát ngạo linh thảo bên trong sơn cúc, tất cả đều do ta hái, linh tài này, mặc dù trân quý, nhưng ẩn chưa thiên địa chi lực nhỏ, đối với ngươi không có nhiều tác dụng, vừa rồi ta xuất thủ cứu ngươi một cái mạng, coi như là ta bồi thường.
Nghe được câu nói này, Thái hư phệ linh mãng phát ra một đạo gầm nhẹ, tựa hồ có chút không thích, nó cũng chỉ là không thích mà thôi.
Sở Hành Vân nói không sai, Địa sát ngạo linh thảo ấn chứa thiên địa chi lực rất là loãng, tác dụng đối với nó cực kỳ nhỏ bé, huống chi, đối phương vừa rồi cứu nó một mạng, lại đưa nó đan dược.
Nghĩ vậy, Thái hư phệ linh mãng cũng dừng tiếng hô, đầu nó gật nhẹ, không tiếp tục truy cứu.
Thấy thế, tiếu ý Sở Hành Vân càng đậm, mở miệng nói:
-Thứ hai, ta với ngươi ký huyết kế bình đẳng.
-Ừ?
Mấy chữ cuối phun ra một lúc, ánh mắt Thái hư phệ linh mãng có chút biến hóa, tiếng hô hấp trầm thấp, biểu thị ra ý cự tuyệt.
Nhận loại cùng lĩnh thú, có hai loại khế ước.
Một là, huyết khế chủ tớ.
Kết là cái huyết khế này, cạm nguyện trở thành nô bộc, toàn tâm toàn ý, nghe theo chủ nhân phân phó, tuyệt có có tâm phản kháng.
Cái khác… chính là huyết khế bình đẳng.
Nhận loại cùng linh thú kí kết, ở giữa xong phương, không chia lớn nhỏ, như bạn thân vậy, qua lại, bang trợ lẫn nhau.
Hai loại khế ước này, khế ước bình đẳng dễ hấp thu hơn, chỉ bất quá, Thái hư phệ linh mãng là thần thú, tương lại, nó thậm chí có thể trùng kích đế cảnh, trở thành tồn tại vô thượng quát tháo thiên hạ.
Tuy nói Sở Hành Vân là ân nhân cứu mạng, nhưng phần ân tình này, lại không đáng để nó suốt đời theo tới.
Thái hư phệ linh mãng lắc đầu, trong cơ thể đột nhiên phát sinh ra một đạo âm.
Sau một khắc, Thái hư phệ linh mãng há mồm ra, phun ra một khỏa kim sắc, tràn đầy huyết dịch, tản mát ra khí tức huyền diệu, nếu tinh tế quan sát, thậm chí có thể thấy một vài bức quang ảnh phù phiếm.
Kim sắc này, là máu huyết Thái hư phệ linh mãng, bên trong, không chỉ có ẩn chứ lực lượng cuồn cuộn, còn có thần thông thủ đoạn của bộ tốc Thái hư hư phệ linh mãng, giá trị, có thể so với một bộ võ điển.
Kim sắc ở trên không trung xẹt qua, chậm dãi rơi xuống trước mắt Sở Hành Vân, Thái hư phệ linh mãng phát ra một tiếng gầm, ý rất dõ dàng, lấy máu huyết trả ân tình.
Tựa hồ Sở Hành Vân sớm dự liệu, thần sắc thong dong như nước.
-Chỗ máu huyết này, đối với ta không có quá nhiều tác dụng, ý nghĩ của ta không đổi, ngươi kết bình đẳng huyết kế với ta.
Thái hư phệ linh mãng nghe nói xong, phát ra một tia lãnh ý, nghĩ Sở Hành Vân quá phận, thần thái sinh động, cực tức giận.
-Theo ta được biết, Thái hư phệ linh mãng lấy thiên địa linh lực làm thức ăn, mỗi lần tấn chức, đều cần thông phện thiên địa linh lực lớn, ngước lại, nếu không thể thôn phệ thiên địa linh lực, cho dù huyết mạch mạnh mẽ, cũng vô pháp tịnh tiến, ở đây, là bí cảnh, nơi thiên địa linh lực cực loãng, ngươi có thể tấn chức thiên linh tam trọng thiên, đã là cực hạn đi?
Sở Hành Vân vừa nói, lại quan sát Thái hư phệ linh mãng.
Thần sắc của Thái hư phệ linh mãng không biên đổi, nhưng ánh mắt của nó lại vô ý thay đổi, làm Sở Hành Vân cảm giác được.
Hắn dừng một chút liền nói:
-Đối với Thái hư phệ linh mãng mà nói, thiên linh tam trọng thiên, quá yếu ớt, vô pháp thi triển ra thần thông thủ đoạn, hơn nữa bây giờ ngươi bị thương, vô pháp giấu kín khí tức, một khi bị người khác phát hiện, nhất định sẽ xuất thủ.
Lúc này,thân sắc Thái hư phệ linh mãng biến hóa, lộ ra vẻ ngưng trọng, linh trí nó không thấp, hầu như sáng ngang nhân loại, tự nhiên nghe Sở Hành Vân nói, nó cũng nhận ra.
-Ngươi tiếp tục ở lại chỗ này, không chỉ khó tấn chức, mà còn có thể bị mất mạng, ví dụ như gặp phải người tàn nhẫn, nói không chừng có thể đem người xẻ thịt, thành thức ăn ngon, kết quả như vậy, ngươi cũng không đành lòng đi?
Thái hư phệ linh mãng vừa nghe được, không tự kìm hãm lại gật đầu, nếu nư sau khi nó chết, cơ thể bị biến thành thức ăn, nó thà bạo thể còn hơn, cũng không muốn gặp nhục như vậy.
Sở Hành Vân quan sát đến phản ứng của nó, chớp lấy thời cơ, chậm rãi nói rằng:
-Vài điểm như vậy, không chết cũng bị thương, nếu so sánh, kí kết huyết khế với ta, ngược lại có lợi rất lớn, trọng yếu hơn là ngươi có thể rời đi nơi này, tiếp xúc với trời đất.
-Ngươi ngây người ở nơi này lâu như vậy, cũng sinh ra chán ghét, lẽ nào, ngươi không muốn rời đi nơi này, tìm đến chỗ mới, làm thực lực của chính mình trở nên càng mạnh hơn?
Lúc đang nói, mang theo một tia mệ hoặc, làm con ngươi Thái hư phệ linh mãng không ngừng co lại.
Hiển nhiên, Sở Hành Vân nói đã là nó xúc động tiếng lòng