Thú đạo, luận võ đạo càng tàn khốc hơn, cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn.
Tự Thái hư phệ linh mãng từ khi có ý thức tới nay, trong đầu nó chỉ duy có một ý niệm, đó chính là trở nên cường đại.
Nơi này là bí cảnh, thiên địa linh lực rất thưa thớt, nhưng nó cũng không có buông tha, ngày đêm phun ra nuốt vào linh lực không nói, còn khổ tâm bồi dưỡng địa sát ngạo linh thảo, giúp nó hấp thu thiên địa linh lực mỏng manh, tăng tiến tu vi.
Rất nhiều thời điểm thái hư phệ linh mãng muốn ra khỏi nơi này, trở lại giữa thiên địa.
Nhưng giống như những lời Sở Hành Vân nói, tu vi của nó quá yếu, chỉ có Thiên linh tam trọng thiên, rất nhiều thủ đoạn thần thông đều không được thi triển ra, nếu một ngày bị vây công, căn bản khó có thể giữ mạng sống.
Đánh bạc như vậy căn bản mạo hiểm quá lớn.
Thành, trở lại thiên địa, nhưng sau này tình huống thế nào khó mà nắm trong tay.
Bại, bỏ mình tại chỗ, thậm chí sẽ biến thành tù nhân, chịu nô dịch.
Sở dĩ, thái hư phệ linh mãng không dám đánh cuộc, nó tình nguyện sống tạm trong bí cảnh, không ngừng tích lũy thực lực, đợi có thể thi triển đủ loại thủ đoạn, lại ra khỏi bí cảnh, bay lượn cửu tiêu.
Chỉ là muốn sống tạm tới khi nào, bản thân thái hư phệ linh mãng cũng không rõ ràng lắm.
Vừa rồi Sở Hành Vân nói, khiến nó dâng lên một tia cảm xúc mong đợi, dưới sự trợ giúp của thanh niên này, nó xác thực có thể giữ được tánh mạng, đồng thời bình yên rời đi nơi này.
Vừa nghĩ tới đại giới, liền muốn cùng người này kết khế ước bình đẳng, suốt đời đi theo, điều này làm cho thái hư phệ linh mãng lại lâm vào do dự.
-Huyết mạch Thái hư phệ linh mãng, có thể khiến ngươi ngạo thị vạn thú, bao trùm thiên địa nhưng muốn đạt đến trình độ như vậy, độ khó khá lớn, tùy thời đều có thể bỏ mình.
Sở Hành Vân mở miệng lần nữa, khiến thái hư phệ linh mãng lộ ra vẻ nghi hoặc, không biết lời này là ý gì.
Sở Hành Vân khóe miệng cong lêm, tâm niệm vi động, một đạo sương mù quang vựng từ bên trong nhẫn trữ vật đi ra.
Sương mù quang vựng toàn thân bao trùm linh lực xuất hiện, uốn éo giống như một vật sống vậy, linh lực hóa làn sương, tràn đầy khắp không gian.
Thấy vật ấy, thái hư phệ linh mãng thần sắc kích động, hai mắt bộc phát ra khát vọng, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Quang vựng này là mầm móng Hoàng cấp linh mạch.
Sở Hành Vân khi rời khỏi Lưu Vân hoàng triều đã đem nó mang theo đặt trong nhẫn trữ vật.
-Thái hư phệ linh mãng, lấy thiên địa linh lực là thức ăn, nhưng đơn thuần đi qua thôn phệ thiên địa linh lực, khó có thể tấn chức, sở dĩ, đối với các ngươi mà nói, linh mạch, là vật tu luyện tốt nhất.
- Các ngươi thôn phệ linh mạch, có thể đem linh mạch dung nhập tứ chi bách hài, lấy chỗ này đề thăng tốc độ phun ra nuốt vào linh lực, sở dĩ, từ đó mà nói, thái hư phệ linh mãng tồn tại, cũng là linh mạch, hơn nữa còn là có thể rất nhanh tấn thăng linh mạch.
Sở Hành Vân vừa nói, một bên dừng ở linh mạch mầm móng trong hư không.
Lời của hắn khiến cho thái hư phệ linh mãng thần sắc khiếp sợ, lời tổng kết như vậy thực sự rất sâu sắc, nó nếu không phải là chính tai nghe, căn bản không thể tin được, lời nói như vậy lại xuất ra từ miệng một gã thanh niên.
Sở Hành Vân không dừng lại, cam kết:
- linh mạch mầm móng này coi như là lễ gặp mặt của ta, nếu như ngươi nguyện ý khế ước bình đẳng, suốt đời đi theo ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, sẽ vì ngươi cung cấp linh mạch bất tận, thậm chí ngay cả thiên cấp linh mạch, cũng không ngoại lệ!
Nói tới chỗ này, Sở Hành Vân đem thu hồi ánh mắt lại, trong ánh mắt, lóe ra thần sắc tự tin.
Thần thái này khiến Thái hư phệ linh mãng sửng sốt một chút.
Nó đột nhiên sinh ra ảo giác, phảng phất, trước mắt nó cũng không phải là một thanh niên, mà là trữ lão yêu quái ngàn tuổi, mỗi một nói, đều thành trúc vu hung, khiến cho người không thể cự tuyệt.
-Lời nên nói, ta đều đã nói xong, xem ra, ngươi vẫn là không muốn khế ước bình đẳng.
Thấy thái hư phệ linh mãng không động tác nào, Sở Hành Vân ở trong lòng thở dài.
Thái hư phệ linh mãng, là thượng cổ thần thú thần bí, dù cho trong điển tịch, đều chỉ có rất ít tư liệu, thậm chí có rất nhiều võ hoàng cường giả, cũng không biết sự tồn tại của nó.
Muốn khiến cho thái hư phệ linh mãng cùng nhân loại khế ước bình đẳng, độ khó không khác gì lên trời.
Giữa lúc Sở Hành Vân cảm thán, bỗng, một đạo sương mù ánh sáng bao phủ Thái hư phệ linh mãng.
Chỉ thấy giữa mi tâm của thái hư phệ linh mãng có một giọt máu kim sắc bay ra, trên đó, hiện đầy huyết sắc văn lạc tối nghĩa phức tạp, huyền phù trên hư không, tỏa ra ánh sáng mềm nhẹ.
Thấy thế, Sở Hành Vân đầu tiên là khiếp sợ, sau đó phát ra một tiếng cười khẽ, linh kiếm phá không xẹt qua đầu ngón tay của hắn.
Xuy!
Một giọt máu đỏ sẫm bay ra hư không, cùng giọt máu kim sắc dung hợp cùng một chỗ, sau đó, giọt máu hóa thành lưỡng đạo lưu quang rất nhỏ, nhập vào trong cơ thể Sở Hành Vân cùng thái hư phệ linh mãng.
-Khế ước bình đẳng, thành !
Lưu quang nhập vào cơ thể trong nháy mắt, trên mặt Sở Hành Vân bạo dũng ra vẻ mừng rỡ như điên, lúc này, hắn có thể mơ hồ cảm giác được liên kết giữa mình cùng thái hư phệ linh mãng.
So với sắc mặt vui mừng của Sở Hành Vân, thái hư phệ linh mãng cũng không có quá nhiều tâm tình, hai tròng mắt trừng mắt Sở Hành Vân, khinh tê một tiếng, tựa hồ muốn lập tức rời khỏi nơi này.
-Ta còn có một số việc phải xử lý chưa thể rời khỏi nơi đây.
Sở Hành Vân khoát tay áo trong bí cảnh còn có hai mươi bốn gã đệ tử hai nhà tần thường hắn phải tiếp tục giết chóc, báo thù.
-Còn nữa, của ngươi thân thể khổng lồ như vậy, một ngày ra khỏi bí cảnh,tất sẽ đưa tới vô số sự chú ý, để an toàn, ngươi tạm thời ở lại bí cảnh, tĩnh dưỡng thương thế, ta tìm được thời cơ sau, lại mang ngươi rời khỏi.
Sở Hành Vân giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Tẩy kiếm trì này, là nơi Vạn kiếm các thống trị.
Thái hư phệ linh mãng xuất hiện, không chỉ mang đến hỗn loạn, ngay cả vạn kiếm các, cũng sẽ bị kinh động, đến lúc đó, thái hư phệ linh mãng vẫn là cực thảm, thậm chí ngay cả Sở Hành Vân cũng có thể bị dính líu vào.
Nghe được Sở Hành Vân nói, thái hư phệ linh mãng cũng không có tức giận, đầu rắn vung lên, khóe mắt hiện lên một chút khinh bỉ, tựa đang cười nhạo Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân biến sắc, vừa muốn nói, đã thấy thân hình khổng lồ của thái hư phệ linh mãng cư nhiên dưới mắt thường dùng tốc độ nhanh nhẹn thu nhỏ lại, đem trong Linh mạch trong hư không nuốt vào, sau đó trực tiếp chui vào trong nhẫn trữ vật.
-Điều này sao có thể!
Sở Hành Vân ánh mắt dại ra, la thất thanh một câu.
Nhẫn trữ vật, mặc dù chữa một không gian nhưng sinh vật có linh tính lại không thể vào trong đó.
Điểm ấy, là lẽ thường, không người nào có thể cãi lại.
Nhưng một màn trước mắt, lại hoàn toàn đánh đổ suy nghĩ bình thường, Thái hư phệ linh mãng, cư nhiên... Có thể đi vào không gian trữ vật!
-Thảo nào được xưng là thần thú thần bí nhất, Thái hư phệ linh mãng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sở Hành Vân liên thanh cảm thán, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm: Nếu thái hư phệ linh mãng có thể đi vào nhẫn trữ vật, vậy nó, có thể không tiến nhập không gian luân hồi thạch nội?
Nghĩ tới đây, Sở Hành Vân ánh mắt có chút lửa nóng.
Hắn nhìn về phía thái hư phệ linh mãng không mở miệng nói chuyện, chỉ thấy nó đã thu nhỏ lại chỉ còn khoảng mười thước, co rúc trong không gian trữ vật, tiến nhập trạng thái ngủ say.
-Quên đi, hay là chờ nó thức tỉnh hơn nữa.
Sở Hành Vân cười nhạt, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía hiện hình ngọc, hướng vị trí con mồi kế tiếp gấp gáp chạy đi.
...
Bí cảnh, trong rừng rậm.
Một gã trùm áo choàng đen, ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, trong tay của hắn, nắm chặt một quả ngọc thạch, ngọc thạch kỳ dị, mặt trên chứa nhiều quang điểm, lóe lên chừng một thước, có chút sáng sủa.
-Tình huống có chút cổ quái.
Lúc này, một thanh âm truyền tới.
Phía trớc hắc y nhân có một gã thanh niên từ chỗ tối đi tới, xung quanh lông mày của hắn chăm chú nhìn vào một chỗ, mặt mang lộ vẻ hoảng sắc, tựa hồ nhìn thấy gì khó tin.
-Ta đã đã biết.
Hắc y nhân đứng lên, lời nói rơi xuống, thanh niên kia lập tức không dám nói tiếp nữa, miệng khép kín, dùng ánh mắt nghi hoặc dừng ở phía trước.
-Lần này tẩy kiếm thí luyện, gia chủ đã mua chuộc được các chủ Vạn Kiếm Các, ngoại trừ chúng ta, đệ tử hai nhà tần thường, cũng không có thế lực khác nhúng tay, nếu người nào chống lại, đối nghịch cùng hai nhà tần thường chính là cùng vạn kiếm các đối nghịch.
-Dưới tình huống này, không ai dám can đảm xuống tay với chúng, 15 người đột nhiên chết đi, hơn phân nửa là trêu chọc linh thú hung tàn trong bí cảnh trung, giết nó không chết, ngược lại bị nó tiêu diệt, toàn bộ bỏ mình.
Thanh âm của Hắc y nhân rất ổn trọng, khiến tên thanh niên kia sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, không ngừng gật đầu đồng ý.
Phàm là là tiến nhập bí cảnh người, tần thường hai nhà, đã sớm có tình báo, không một kẻ nào có thực lực kinh khủng như thế, có thể trong thời gian ngắn liên tiếp giết chết 15 người.
-Lời nói mới rồi, ngươi lập tức truyền đạt xuống phía dưới, cần phải ổn định nhân tâm, miễn cho hỏng đại kế của chúng ta!
Hắc y nhân khẽ quát một tiếng, khiến thanh niên cúi người nhanh chóng chuẩn bị ly khai.
-Chậm!
Hắc y nhân vừa quát, thanh niên ngừng lại, hỏi:
-Thường Phong trưởng lão, ngài còn có gì phân phó?
-Tình huống bên kia thế nào?
Hắc y nhân trầm giọng đặt câu hỏi.
-Hết thảy đều ở trong tầm kiểm soát.
Thanh niên cúi đầu trả lời:
-Theo ám tử nói, bên kia đã tụ tập hơn bốn mươi người, tất cả đều là nhân vật kinh diễm đến từ các đại hoàng triều vương quốc, trên người che dấu cũng thực dày.
-Hơn bốn mươi người, có điểm thiếu.
Hắc y người có chút bất mãn ý, trầm ngâm một lát sau, hỏi ngược lại:
-Hạ Khuynh Thành, có hay không ở trong đội nhóm?
-Có!
Thanh niên lập tức gật đầu.
-Ít người, huyết khí phương cương, đều có thích chưng diện, ngươi lấy Hạ Khuynh Thành làm mồi nhử, dùng cái này tới tụ tập càng nhiều thanh niên tài giỏi, trong vòng hai ngày cần phải tụ tập trăm người!
Hắc y nhân thanh âm nghiêm khắc, không thể trái ý.
-Trưởng lão, Ám Tử đối với Hạ Khuynh Thành từ lâu ái mộ, lấy Hạ Khuynh Thành là mánh lới, khiến hắn tụ tập mọi người, chỉ sợ hắn...
Thanh niên mặt lộ vẻ khó khăn, ngẩng đầu, lại phát hiện sắc mặt của hắc y trở nên âm trầm không gì sánh được, nhất thời không dám nói tiếp.
Hắc y người cười lạnh một tiếng, nói:
-Ám tử, nhìn qua tao nhã nho nhã, người ngoài hiền hoà, kì thực tâm tư kẻ này ngược lại âm trầm, ham vinh hoa mỹ sắc, nếu không, cũng không có thể trở thành nội ứng của chúng ta.
-Ngươi nói cho hắn biết, hai ngày bên trong, hắn nếu có thể tụ tập trăm người, ta sẽ cầu gia chủ hạ lệnh, đem Hạ Khuynh Thành gả cho hắn, mà hắn cũng có thể làm mọi thứ đối với Hạ Khuynh Thành.
Nói, hắc y người thần sắc càng ngày càng lạnh, dĩ nhiên coi Hạ Khuynh Thành là thành công cụ, muốn giết thì giết,muốn lưu lại thì lưu lại, mọi thứ tùy tâm.