Tẩy kiếm bí cảnh, địa vực càng rộng, giống như một tiểu thế giới, nhưng mục tiêu cuả tất cả mọi người đều rất rõ rang, khồng ngừng đi về phía trước, đi đến nơi sâu nhất của bí cảnh.
Hiện tại, đã đến ngày thứ năm của thí luyện.
Những thiên tài tuấn kiệt đến từ các hoàng triều vương quốc, đều hội họp, hợp thành một chi đội ngũ, đang hướng chỗ sâu nhất mà tới, khí thế ngẩng cao.
Tại bên trong bí cảnh, trải đầy nguy hiểm, khảo nghiệm, ví như một người độc thân, rất dễ rơi vào khốn cảnh, sở dĩ vậy, bọn họ càng muốn tập hợp lại với nhau, đối mặt với nguy hiểm.
Nhưng đồng thời, trong lòng bọn cũng dõ dàng, đến nơi sâu nhất sẽ tránh không khỏi đánh một trận, chỉ có những người thắng sau cùng mới đoạt được mười vị trí tiến vào trong tẩy kiếm trì.
Rừng đá trên sơn đạo chập hẹp.
Sở Hành Vân đứng ở chỗ cao, trong tay cầm viên ngọc vị trí, xa xa nhìn về phía trước.
-Bọn họ dừng lại.
Lông mày của Sở Hành Vân cau lại, lộ ra vài phần nghi hoặc.
Viên ngọc vị trí, chỉ còn lại hai mươi bốn quang điểm, cái này đại biểu cho, đệ tử hai nhà Tần Thường còn dư lại đều tụ tập lại một chỗ.
Lúc đầu, tiến nhập bí cảnh, bọn họ sở hữu bốn mươi ba người.
Trên đường đi, trước Sở Hành Vân giết chết bốn, lại thêm 15 tên, vậy nhân số đối phương chỉ còn 24 tên, tất cả đều ở phía trước, đồng thời dừng lại, không tiến về phía trước.
-Trước đây, 15 người đột nhiên dừng lại vì muốn đọa Địa sát ngạo linh thảo, mà lúc này, hai mươi bốn người dừng lại, không biết là có truyện gì.
Sở Hành Vân thấp giọng xuy tư, tâm tư vừa chuyển, rơi vào trầm tư.
Hưu!
Một đạo kình phong đảo qua, đồng thời thân hình Sở Hành Vân cũng động, tiêu thất theo gió, hướng hai mươi bốn người chạy tới, cấp tốc lao đi.
Cùng lúc đó, phía trước Sở Hành Vân 30 dặm có một chỗ rừng rậm.
Ở đây, đầy cây cổ thụ, cỏ dại mọc thành bụi, lộ ra vẻ hoang dã cổ xưa, khí tức cũ kỹ, còn tụ tập không ít người, hoặc là nghị luận, hoặc là ngồi xếp bằng, tộ hồ đang nghỉ ngơi.
-Bạch huynh, tất cả mọi người đã chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể xuất phát.
Người nói chuyện, là một gã thể hình hơi mập mặc áo lam, hai mắt hơi cong, quay phía trước khom lưng với người cười nói.
-Vậy là tốt rồi.
Người phía trước thấp giọng trả lời, chỉ thân hắn mặc bạch y, tướng mạo tuấn dật, bên hông, có một thanh huyễn kiếm ngọc bích, cả người phát ra khi tức oai hùng.
Người này, thình lình chính là Bạch Mộ Trần.
Ánh mắt của hắn rời qua, nhìn tất cả mọi người, lặng lẽ nói:
-Đêm qua, lại có mấy người vào đội ngũ của chúng ta, như vậy xem ra, tổng nhân số hẳn là vượt qua 100 người đi?
-Theo công tác thống kê, nhân số đạt 108 người, tất cả đều là thiên tài đến từ càng đại hoàng triêu vương quốc, lấy thực lực của chi đoàn này, muốn đến chỗ sâu nhất bí cảnh, không có áp lực chút nào.
-Khuynh Thành công chúa ở phía trước thủy đàm tĩnh tu.
Đầu thanh niên ao lam rũ xuống, trả lời:
Theo như thuyết pháp của nàng, tự hồ chỉ dừng chốc lát, để chúng ta đi trước.
-Nàng chắc đang chờ Lạc Vân đi.
Sắc mặt Bạch Mộ Trần hơi trầm xuống, thanh âm trở nên lạnh lùng:
-Cùng nhau đi tới nơi này, mỗi một khu vực trải qua, nàng liền muốn dừng lại, nói là tĩnh tu, kỳ thực đang tìm hình bóng Lạc Vân.
Thanh niên áo làm cười khổ một tiếng, không dám nói nhiều, hắn biết Bạch Mộ Trần theo đuổi Hạ Khuynh Thành, bất quá, Hạ Khuynh Thành không có phản ứng, chẳng bao giờ nhìn tới Bạch Mộ Trần.
Các người lên đường trước đi, đến nơi vào thung lũng, thì dừng lại một chút, ta và Khuynh Thành công chúa lập tức đuổi kịp.
-Được.
Thanh niên áo lam không dám chống lại, xoay người ly khai.
Đại thân ảnh than niên áo lam biến mất, Bạch Mộ Trần xoay người hướng chỗ Hạ Khuynh Thành, trong hai con ngươi của hắn, lóe lên một đạo lãnh ý.
Vận khí Bạch Mỗ Trần tốt, tiến nhập bí cảnh không bao lâu thì gặp Hạ Khuynh Thành.
Hai người đồng hành, chiếu cố nàng các mặt, tìm đến thiên tài địa bảo, cũng tặng cho nàng, chẳng bao giờ nuốt riêng,
Nhưng mà, Hạ Khuynh Thành đối với hắn rất lạnh lùng, thậm chí từng quát hắn, làm cho hắn càng căm tức, mỗi ki Hạ Khuynh Thành đến một khu vực đều dừng lại nửa canh giờ, tìm hình bóng Lạc Vân.
Này, làm Bạch Mộ Trần sinh lòng tức giận.
-Nếu như không có ta, ngươi làm sao có thể bình yên vô sự đến đây, nhưng ngươi không cảm ơn sự trợ giúp, trái lại trong lòng càng ghét ta.
-Vốn định dùng thủ đoạn, làm ngươi vui, nhưng xem ra hiện tại, đã không cần thiết, hết thảy, đều là ngươi ép ta, đừng trách ta độc ác!
Trong mắt Bạch Mộ Trần tràn đầy lãnh ý, thể xác và tinh thần lóe ra, trực tiếp tiến nhập vào giữa rừng rậm.
Chỗ thủy đàm, Hạ Khuynh Thành mặc nhuyễn giáp đang ngồi tĩnh tu, bỗng hãi tròng măt nàng mở ra, có chút lạnh như băng nhìn về phía Bạch Mộ Trần, nhàn nhạt nói:
-Ngươi tới đây làm chi?
Thấy dánh dấp lạnh nhạt của Hạ Khuynh Thành, Bạch Mộ Trần trên mặc mang tiếu ý, nhưng tâm thần càng lạnh giá.
-Hạ Khuynh Thành, ta đối với ngươi một lòng say mê, ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi, chưa bao giờ có nửa câu oán niệm, nhưng ngươi lại không tiếp thu ta, ngươi có phải đã yêu tên Lạc Vân?
Bạch Mộ Trần không nhiều lời vô íc, đi thẳng vấn đề.
-Ta ái mộ người nào, thì liên quan gì đến người?
Âm thanh của Hạ Khuynh Thành lạnh giá, đứng lên, bước nhanh ly khai.
Nhưng ngay lúc nàng đứng dạy, chỉ thấy thân hình Bạch Mộ Trần lóe lên, tay phải hất một cái, một đám khói bắn ra, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Hạ Khuynh Thành.
-Làm càn!
Hạ Khuynh Thành đột nhiên quát lớn, vừa dứt lời, sắc mặt nàng kịch biến, đám khói đã lẻn vào trong linh hải,cắt đứng linh lực toàn thân của nàng, cảm giác như người vô lực, ngã quỵ.
-Bạch Mộ Trần, ngươi thật to gan, định tính toán ta.
Hạ Khuynh Thành miễng cưỡng đứng thẳng người, nhưng cảm giác toàn thân càng vô lực, riêng thanh âm nói chuyện rất yếu ớt.
-Hiện tại, đội ngũ đã xuất phát, ly khai nơi đây từ lâu, giờ khắc này, cả toàn rừng rậm, chỉ còn ta và ngươi.
Hắn vừa nói, vừa đi gần Hạ Khuynh Thành, hai mắt tham làm nhìn chằm chằm thân thể nàng, tư thái dâm tà không che dấu lộ ra triệt để.
-Nếu ngươi dám động ta một chút, sau khi ta ly khai bí cảnh, nhất định sẽ cho ngươi trả giá gấp trăm lần.
Hạ Khuynh Thành uy hiếp, thân thể nàng đang chật vật ổn định.
Sau khi ly khai bí cảnh, ngươi rất nhanh nhận được mật lệnh Vạn kiếm các, lúc đã, Hạ Khuynh Thành ngươi sẽ thành thê tử của ta, đồng thời ta cũng trở thành quan môn đệ tử của Xích Tiêu kiếm chủ, ngươi làm sao trả thù được ta?
Cả người Bạch Mộ Trần đều là tà khí, đắc ý nói:
-Vốn có, ta nghĩ ngày thành thân, mới chiếm lấy thân thể ngươi, nhưng biết trong lòng ngươi có tên Lạc Vân, ta thật sự không cam lòng, chờ khi ta xong việc, ta cam đoan, ngươi phải cam nguyện theo ta!
Nói xong, Bạch Mộ Trần chạy tới phía Hạ Khuynh Thành, vừa ngửi mùi thơm trên cổ thiếu nữa, tà quang trong mắt càng tăng lên, hầu như muốn đem Hạ Khuynh Thành nuốt vào.
Sắc mặt Hạ Khuynh Thành tái nhợt, bàn tay duỗi một cái, đem khinh huyễn song kiếm hiện ra, tức giận nhìn Bạch Mộ Trần.
-Trúng ngũ huyền linh tán, ngươi vô pháp vận chuyển linh lực, đến thời khắc này, ngươi còn muốn giết ta?
Hắn cười lớn một tiếng.
Nghe vậy, Hạ Khuynh Thành cũng không đáp trả.
-Phụ hoàng, mẫu hậu, xin các ngươi ta thứ con Khuynh Thành, còn có…
Nàng khó khăn nắm kinh huyễn song kiếm, trong đôi mắt đẹp, lại có một giọt nước mắt chảy xuống, buồn vô cớ, bất đắc dĩ nói:
-Đến giờ phút này, ta còn không tìn được ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể bình yên vô sự, thuận lợi đi qua lần thí luyện này.
Này nói xong lời cuối cùng, dùng khí lực cuối cùng, đem khinh huyễn song kiếm đâm về phía trái tim, mà một giọt nước mắt cũng theo gò mã rơi xuống mặt đất.
-Ngươi điên rồi phải không!
Sắc mặt Bạch Mộ Trần trở nên xấu xí không gì sánh được, hắn nhìn Hạ Khuynh Thành, trong lòng tràn đầy vẻ không cam lòng, nàng nguyện tự sát, cũng không để cho hắn đụng vào!