Người nọ, là một gã nam tử mặc thanh y, toàn thân trên dưới phủ một lớp sương mù, làm cho mọi người khó có thể nhìn rõ thân ảnh.
- Ở đây chỉ có chín người, chẳng phải là nói, Đằng Thanh ta đoạt vị trí thứ mười.
Thanh niên kia phát ra từng đạo âm thanh vui mừng, nhìn ngắm chín người phía trước.
Vị trí thứ mười của tẩy kiếm thí luyện dĩ nhiên lại bị Đằng Thanh đoạt lấy.
- Ngươi nhận thức hắn?
Hạ Khuynh Thành chú ý tới sắc mặt của Sở Hành Vân tràn đầy kinh ngạc, lên tiếng hỏi nhẹ.
- Coi như là vậy đi, gặp qua vài lần.
Sở Hành Vân gật đầu trả lời.
Ở ngoài Cổ Kiếm thành hắn gặp Đằng Thanh.
Khi đó, Đằng Thanh trúng nhuyễn linh tán, vô pháp sử dụng linh lực, vị vậy rơi vào tình cảnh bị nhóm cường đạo truy sát.
Sở Hành Vân đúng lúc đi ngang qua, thuận lợi giải quyết đám cường đạo, cứu được Đằng Thanh.
Sau đó, khi Sở Hành Vân ở bên trong Cổ Kiếm thành lại một lần nữa gặp hắn, hai người sánh vai cùng nhau tham quan kiếm bia.
Nhưng khi đó, Đằng Thành thấy Sở Hành Vân đắc tội Phương Sư cùng Bạch Mộ Trần, thì lặng lẽ chạy trốn, cũng không có xuất hiện nữa, càng không có tìm kiếm Sở Hành Vân, giống như hai người xa lạ.
Sở Hành Vân không nghĩ tới, vị trí thứ mười lần thí luyên này lại bị hắn đoạt được.
Càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn tu vi địa linh lục trọng của Đằng Thanh lại không tiến triển chút nào.
Lấy tu vi địa linh lục trọng đoạn được vị trí thứ mười, đích xác làm cho mọi người kinh ngạc, hầu như tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt của mình, như xuất hiện ảo giác.
Thời gian Sở Hành Vân quan sát Đằng Thanh, Đằng Thanh cũng phát hiện ra Sở Hành Vân.
Ngay từ đầu, Thần sắc của hắn có chút kinh ngạc, nhưng sau đó thấy Hạ Khuynh Thành, hắn thu hồi thần sắc, khóe miệng cười nhếch, tràn đầy khinh bỉ.
Hiển nhiên, hắn nghĩ Sở Hành Vân có thể đứng ở đây là nhờ Hạ Khuynh Thành trợ giúp.
Dừng lại ánh mắt, hắn không nhìn Sở Hành Vân nữa, hai tay mở, đầu ngẩng cao, như đang hưởng thụ ánh mắt của mọi người.
So với việc Đằng Thanh đắc ý, lúc này hai nhà Tần Thường đang tồn tại bầu không khí u tối đọng lại một mảnh tĩnh mịch.
Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc tràn đầy nghi hoặc, có vẻ phẫn nộ, cũng rất khó tin.
Hai nhà Tần Thường, cộng lại bốn mươi ba người, lại còn có sau gã nửa bước thiên lịnh cảnh hộ tống, mặc dù nếu ko được cả mười vị trí thì chí ít cũng được năm vị trí.
Nhưng lúc này, trong mười vị trí lại không có ai ở hai nhà Tần Thường.
Hơn nữa sau khi Đằng Thanh xuất hiện thì liên tục có những người khác liên tục xuất hiện, nhưng trong đó vẫn không có đệ tử hai nhà Tần Thường.
- Rốt cuộc có việc gì xảy ra, bên trong bí cảnh có chuyện gì xảy ra?
Trong đầu Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc, đồi thời hiện lên sự nghi ngờ, hai người này chuẩn bị kế hoạch đã lâu, lại triệt để thất bại như vậy, bất luận kẻ nào cũng không nghĩ ra kết cục như vậy.
Trong tân Thường Danh Dương cũng hiện lên sự nghi ngờ.
Lúc này ánh sáng mắt của hắn nhìn lên người Sở Hành Vân, trên người run rẩy:
- Tên Lạc Vân này dĩ nhiên không chết, còn thành công đoạt được vị trí thứ sáu, thật sự là ghê tởm, ghê tởm hết sức.
Bàn tay đánh ra linh lực, đem hòn đá lớn vỡ nát.
Mặc dù vậy, lửa giận trong lòng Thường Danh Dương vẫn hết, hận không thể xông về phía trước đem Sở Hành Vân đánh thành bột phấn.
- Yên Lặng
Một đạo âm thanh trầm thấp, ở trên hư không truyền lại, đám người nghị luận dừng lại.
Thân hình Vân Trường Thanh lay động, đứng ở giữa chỗ mặt đất phẳng, ánh mắt lướt qua, nhìn về phía mười người Sở Hành Vân.
- Trải qua kịch liệt đấu tranh, đoạt được mười vị trí, hiện tại, các ngươi đi theo ta, ta tự mình dẫn đến vị trí tẩy kiếm trì.
Lời nói của Vân Trường Thanh hồn hậu, để tất cả mọi người đều nghe được.
Hắn xoay người còn chưa bước ra nửa bước, hai người Thường Xích Tiêu và Tần Thu Mạc đồng thời chạy ra, che trước mặt hắn.
- Lần thử luyện này, kết quả thật ngoài dự đoán của mọi người, lại còn có địa linh lục trọng, phương diện này hẳn có vấn đề.
Thường Xích Tiêu cố nén tức giận trong lòng, vừa mở miệng đá nói lần thí luyện này có vấn đề.
- Mười người trước mắt, thiên phú không đồng đều, nếu để cho mười người bọn họ tiến vào tẩy kiếm trì chỉ sợ là lãng phí cơ hội.
Tần Thu Mạc lập tức nói phụ họa, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Sở Hành Vân.
Lời của hai người vừa dứt, ánh mắt đám ngươi chung quanh lập tức trầm xuống, càng có người sắc mặt đen xì, giữa hai lông mày mơ hồ có tràn ngập tức giận.
Đoàn người bọn họ, ở trong bí cảnh sáu ngày, tràn ngập chết chóc, cơ hồ đều liều cả tính mạng, mới có thể đoạt được vị trí bây giờ.
Hiện tại Tần Thu Mạc cũng Thường Xích Tiêu đột nhiên đứng ra, vừa mở miệng, đã nói lần thử nghiệm này có vấn đề, nếu đổi lại là bất kỳ người nào cũng tức giận, thậm chí có vày người tỏa ra sát ý.
- Đoạt được mười vị trí đầu, có thể đi vào tẩy kiếm trì, đây là môn quy, coi như là Các chủ tới cũng không thay đổi gì, hai người các ngươi hãy tránh ra cho ta làm việc.
Vân Trường Thanh đã sớm nén một bụng tức giận, căn bản không cấp cho họ chút mặt mũi nào.
Trong khoảnh khắc này, bên trong đám người cũng bộc phát ra tiếng quát, tất cả mọi người đều nhắm vào hai nhà Tần Thường chửi rủa.
Hai nhà Tần Thường vốn làm nhiều điều ác, lúc này bọn họ lại còn muốn nhiễu loạn Tẩy kiếm thí luyện, đoàn người tích chứa oán giận, phẫn uất bao phủ cả không gian.
Đoàn người nơi đây, đều là những người có mặt mũi đến từ các đại hoàng triều, ngay cả quân vương hoàng triều đều có không ít, nếu quả thật dẫn phát tức giận của mọi người, ngay cả Các chủ đều sẽ bị kinh động.
- Ta lập lại lần nữa, tránh ra !
Lúc này, Vân Trường Thanh lại quát, để vẻ mặt hai người Thường Xích Tiêu càng khó.
Cuối cùng hai người này cũng phải nhường ra một lối nhỏ.
Hai mấy Thường Xích Tiêu đỏ bừng, hắn nghiến lợi nói:
- Vân Trường Thanh thù hôm nay, ta sẽ nhớ rõ, sau đó ta sẽ trả lại cả gốc lẫn rễ!
- Thái độ của làm người của Vân Trường Thanh ta chính trực, không sợ âm mưu quỷ kế, ngược lại một số người tiền mất tật mang, thật đáng thương.
Vân Trường Thanh cười nhẹ, một lần nữa lên tiếng:
- Đi!
Thân hình Vân Trường Thanh hóa thành lưu quang, đem theo mười người Sở Hành Vân, cấp tốc hướng phía trước lao đi, rất nhanh biến mất ở trước mắt mọi ngươi.
Mà ở một cái chớp mắt khi mọi người biến mất, một tiếng rống giận như dã thú đột nhiên bộc phát ra vang vọng trên hư không, kéo dài không dứt