Truyền kỳ cổ kiếm, là thiên địa sinh ra, là vô thượng đế binh.
Tên bạch y trung niên kia là kiếm linh truyền kỳ cổ kiếm, đang nghỉ ngơi dưỡng sức trong kiếm mộ
Hình ảnh kiếm quang trước mắt này đồng dạng cũng là kiếm linh nhưng nói một chính xác thì nó là kiếm linh không trọn vẹn, chưa hoàn chỉnh.
Theo như suy nghĩ của Sở Hành Vân, đại chiến ngàn năm trước kia Tuyền Kỳ Cổ Kiêm không địch lại được với Hắc Động, không chỉ bản thân bị trọng thương mà mũi kiếm cũng bị chặt đứt.
Kiếm Linh ở lại bên trong Kiếm Thể.
Truyền kỳ cổ kiếm mất đi đoạn mũi kiếm, kiếm linh vì thế cũng bị thương nặng, để tránh Hắc Động TRọng Kiếm truy sát nó phải rời khỏi kiếm thể, bỏ trốn mất dạng.
Đây chính là lý do vì sao thanh đoạn kiếm này khi tiếp xúc với Cực Quanh Kiếm Ý lại có cộng hưởng mãnh liệt như vậy, kiếm linh vỡ vụn ngay lập tức khôi phục cả hai vốn là một thể!
Nghĩ đến đây, tâm tạng Sở Hành Vân nhảy lên kịch liệt, đôi mắt có nóng bỏng như lửa.
Ở đáy Tẩy Kiếm Trì bạch y trung niên đã thừa nhận Sở Hành Vân, nó không chỉ gieo xuống kiếm chủng mà còn truyền thừa Cực Quang Kiếm Ý cho Sở Hành Vân khiến cho hắn có thể an tâm tiềm tu, thăng tiến tu vi.
Thanh đoạn kiếm này tuy nói là tàn khu Truyên kỳ cổ kiếm nhưng sự tồn tại của nó mạnh mẽ như trước có thể xứng đôi hoàn mỹ với Cực Quang Kiếm Ý!
-Trải qua ngàn năm Kiêm Linh Truyền Kỳ cổ kiếm đã từ từ khôi phục, có thể ngưng tụ kiếm chủng mới tìm người sử dụng kiếm vậy sao nó không triệu hồi đoạn kiếm một lần nữa ngưng tụ kiếm thể?
Sở hành Vân đột nhiên hiện lên nghi hoặc trong đầu.
Kiếm linh đế binh không phải chuyện đùa, cùng sinh linh không giống.
Lấy lực lượng của nó có thể triệu hồi đoạn kiếm, ngưng tụ kiếm thể một lần nữa cũng không phải chuyện không thể.
Nhưng kiếm linh lại vẫn ở kiếm mộ tĩnh tu mà đoạn kiếm lại bị treo trong tháp kiếm duy trì trạng thái tàn kiếm, kiếm linh vỡ vụn hỗn loạn không cách nào khôi phục.
Sở Hành Vân cau mày lâm vào suy tư, hắn vừa ngẩng đầu lại phát hiện đạo kiếm quang hư ảnh kia đã đến trước mặt hắn, bạch quang như nước tràn ra phản chiếu thật sâu vào trong mắt hắn.
Ông!
Thân thể bỗng nhiên run lên, Sở Hành Vân mở hai mắt ra phát hiện mình đã rời khỏi không gian bên trong, lọt vào tầm mắt hắn là một mảng núi non liên miên vô tận, thiên địa ảm đạm, không gian cứng ngắc, bầu không khí đọng lại làm cho người ta không cách nào nhúc nhích.
-Đây cũng không phải là một không gian chân thực mà là ký ức quang ảnh.
Sở HÀnh Vân rất nhanh hồi phục tinh thần, khung cảnh trước mắt hắn là kiếm quang hư ảnh ký ức nó đem ý thức của Sở Hành Vân dung nhập giữa luồng ánh sáng.
TRong lúc Sở Hành Vân đánh giá bốn phía, thanh âm ùng ùng vang lên ở phía xa có hai đạo lưu quang phá không mà đến, hai đạo ánh sáng hắc bạch dùng tốc độ như sao băng phóng tới, đem từng mảng thiên địa xé rách.
-Hắc động trọng kiếm!
Sở Hành Vân kinh ngạc hô lên, lưu quang màu đen lại là hắc động trọng kiếm.
Ánh mắt hắn lướt qua bên cạnh liền thấy đạo lưu quang màu trắng kia cũng là một thanh kiếm khí, thân kiếm cao to tỏa ra ánh sáng trắng xóa như tuyết, đem mọi vật xé rách, cho dù là núi non nguy nga cũng dề dàng bị chặt đứt.
-Ký ức quang ảnh này có lẽ là cuộc đại chiến ngàn năm trước, chuôi kiếm khí cao to này hẳn là Truyền Kỳ Cổ Kiếm.
Sở Hành Vân thu hồi ánh mắt lập tức đưa ra phán đoán.
Lúc này truyền kỳ cổ kiếm cùng Hắc Động Trọng Kiếm đang chiến đấu kịch liệt, một bên nhẹ nhàng sắc bén, một bên nặng nề vô phong, hai đạo ánh sáng hắc bạch va chạm khiến thiên địa rung động kịch liệt, sinh linh chồn vùi, mặt đất nứt ra từng khúc, thanh thế vô cùng kinh khủng vượt xa cường giả Võ Hoàng.
-Đây chính là lực lượng đế binh!
Sở Hành Vân nhìn đến xuất thần, tự đáy lòng thốt ra một câu cảm thán.
Lúc này cuộc chiến đột biến.
Một vệt sáng đen kịt xuất ra từ Hắc Động Trọng kiếm, ánh sáng điên cuồng ngọ nguậy, cuối cùng hóa thành một đạo quang vựng đen kịt treo thật cao giữa hư không.
Đạo quang vựng đen kịt này xuất hiện khiến thiên địa trở nên ảm đạm, hắc động trọng kiếm rung động phóng xuất ra một lực hấp dẫn kinh khủng khó có thể diễn tả thành lời, lực hấp dẫn này hấp thụ hết thảy mọi vật ngay cả Truyền Kì Cổ Kiếm cũng bắt đầu run lẩy bấy.
Hưu!
Thân thể khổng lồ của Hắc động trọng kiếm xuất hiện giữa bầu trời , kiếm nặng như núi thu hít vô cùng vô tận hắc quang trong thiên địa hung hăng đánh tới Truyền Kì Cổ Kiếm.
Thời khắc này truyền kỳ cổ kiếm bị lực lượng kinh khủng bao phủ không cách nào di chuyển.
Tiếp theo một cái chớp mắt ——
Cổ kiếm cuồng chiến, đầu kiếm chọn của Truyền Kì cổ kiếm bị HẮc Động Trọng kiếm gắng gượng chặt đứt, ánh sáng bao phủ kiếm thể dần tiêu tán sau đó không còn tồn tại một tia sáng nào nữa.
Sau khi Truyền Kỳ Cổ Kiếm gãy Kiếm Linh trực tiếp rời khỏi đoạn kiếm điên cuồng bỏ trốn mất dạng mà Hắc Động Trọng Kiếm cũng bị thương không tiếp tục truy sát, hắc quang thu hồi kiếm thể biến mất tại trong phiến thiên địa này.
-Truyền Kỳ Cổ Kiếm quả nhiên không địch lại được Hắc Động Trọng Kiếm,
Sở Hành Vân thu một màn này vào mắt, ánh mắt ngưng trọng lại phát hiện ký ức quang ảnh cũng chưa biến mất mà hình ảnh vẫn tiếp tục.
Thanh đoạn kiếm này rơi xuống nằm trong bụi dậm, không còn chút tiếng động.
Kiếm đã đứt.
Kiếm linh cũng đã rời đi.
Đoạn kiếm này tồn tại như một thanh gỗ bình thường vĩnh viễn an nghỉ tại nơi này.
Đông đi, xuân tới.
Hạ cách, thu về.
Năm tháng tuần hoàn trôi qua từng đạo dấu vết lịch sử dần bị xóa mờ, nơi này phát sinh ra những thay đổi to lớn, núi non bị san bằng, các quốc gia hưng khởi, vô số võ giả sinh hoạt tại nơi này, soạn ra một đoạn lịch sử cổ kiếm truyền kỳ.
Không bao lâu quốc gia bị chôn vùi, nơi võ giả sinh tồn hóa thành một mảnh phế tích phồn vinh ngày đó một lần nữa hóa thành nơi hoang vu, vòng đi vòng lại tuần hoàn không ngừng.
Nhưng đoạn kiếm như trước nằm ở chỗ này, chịu đủ cô độc dày vò.
-Thế giới này vốn vô tình, thắng được tôn vinh, kẻ thua chết, nó tuy thân là cổ kiếm nhưng bại bởi hắc động trọng kiếm tự nhiên sẽ vô cùng suy bại , không người ngó ngàng.
Sở Hành Vân nhìn khung cảnh trước mắt trong lòng đột nhiên xoẹt qua tia thấu hiểu.
Hắn hiện tại rốt cuộc minh bạch vì sao Kiếm Linh cổ kiếm không triệu hồi Đoạn kiếm quay về.
Kiếm đã bại thì cuối cùng chính là một thanh bại kiếm.
Đã là bại kiếm thì cũng không cần thiết phải triệu hồi lại, bởi vậy Kiếm Linh từ bỏ thanh đoạn kiếm hai bên cuối cùng cũng không thể hợp nhất.
Ô ô ô!
Tựa hồ là đã nhận ra suy nghĩ của Sở Hành Vân , thanh đoạn kiếm trong tầm mắt phát ra từng đạo thanh âm trầm thấp.
Thanh âm như khóc vang vọng trong quanh quẩn trong hư không, ngảy cả đêm tối vắng vẻ cũng bởi đạo thanh âm này mà run rẩy, ánh trăng mờ đi lâm vào ai oán vô tận.
Nó tuy chỉ là đoạn kiếm nhưng kiếm trong cơ thể vẫn còn chút linh khí không trọn vẹn.
Lúc này nó đang khóc, đang đau thương, lấy âm thanh ô ô thổ lộ ra bi ai trong lòng.
Sở Hành Vân nhìn thanh đoạn kiếm, từng đạo thanh âm đau thương truyền vào tai hắn khiến hắn cũng sinh ra tia đồng cảm.
Đời trước hắn bị Tiêu hình Thiên giết chết, hàng ngàn hàng vạn thành tựu của hắn cũng như nước chảy về biển.
Hắn hiến tại tuy rằng được chuyển thể sống lại nhưng một khắc trước khi chết kia hắn vẫn ấn tượng vô cùng sâu sắc chỉ là loại cảm giác bi ai này bị hắn mãnh liệt chôn giấu trong nội tâm, chưa bao giờ động tới.
Hiện tại nghe thanh âm bi ai của thanh đoạn kiếm khiến Sở Hành Vân một lần nữa hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc trước của mình.
Năm tháng vẫn ở chỗ cũ trôi qua, này phiến thiên địa cũng biến hóa.
Vạn kiếm các xuất hiện làm cho sinh cơ phong phú, từng cung điện lầu các mọc lên, võ giả cũng càng ngày càng khổng lồ, nghiễm nhiên tạo thành một phương thánh địa.
Một ngày, có một tên kiếm tu, phát hiện ra sự tồn tại đoạn kiếm, tên kiếm tu này, vừa vắn đến từ Vạn Kiếm Các.
Đoạn kiếm bị mang về Vạn kiếm các, từng lưu truyền trên tay tên một kiếm tu, nhưng nó chỉ là một thanh đoạn kiếm, khó có được trọng dụng, đến cuối cùng nó bị giắt với kiếm khí bên trong kiếm tháp, từ từ bị người quên lãng.
Trong quá trình này, kiếm linh vẫn không có xuất hiện.
Đoạn kiếm, thực sự bị từ bỏ.
Ngay lúc Sở Hành Vân lắc đầu thở dài, kiếm chi quanh quẩn ở trong hư không gào thét biến mất, một đạo bạch quang chói mắt nở rộ, như sao sáng giữa bầu trời, triệt để tiêu diệt khí tức u ám.
Đạo bạch quang kia phát ra từ đoạn kiếm, nó lơ lửng trong kiếm tháp, kiếm minh không còn thương tiếc ngược lại lộ ra tia không cam lòng, kiếm thể trong kiếm linh chậm chạp nhuyễn động như muốn ngưng tụ một lần nữa.
Bạch quang càng phát ra cường thịnh, đoạn kiếm càng phát ra sáng như tuyết, càng làm cho Sở Hành Vân kinh ngạc chính là, hơi thở của nó thay đổi ngoài sự sắc bén như trước lại sinh ra một tia thâm thúy, càng ngưng tụ càng thuần túy.
Ông!
Bạch quang chói mắt phản chiếu trong mắt Sở Hành Vân đợi hắn khôi phục ánh nhìn thì đã trở lại trong không gian.
Đoạn kiếm như cũ lơ lửng trước người , nhưng mặt vỡ khắc sâu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mũi kiếm sắc bén, chính phun ra nuốt vào bạch quang chói mắt, phát ra thanh âm tê tê.
Đoạn kiếm, cư nhiên tự chữa trị!
Sở Hành Vân mở to hai mắt, còn chưa có động tác, đoạn kiếm liền chạy đến trong tay của hắn, bạch quang như sóng, đói khát hấp thu Cực Quang Kiếm Ý, hơi thở của nó dần nên càng hung hiểm, sắc bén hơn.
Nhưng đồng thời cũng ẩn chứa một tia bất khuất, ví như dục hỏa trùng sinh sau chân hoàng, một lần nữa toát ra thần quang.
-Ngàn năm rên rỉ, ngàn năm chờ đợi, cũng không khiến ngươi tuyệt vọng buông bỏ, mà ngược lại làm cho ngươi trở nên càng thêm thuần túy, ngươi bây giờ rốt cuộc được tân sinh, không bao giờ... là truyền kỳ cổ kiếm nữa, cũng không phải là bại kiếm.
Sở Hành Vân nhẹ nhàng phát ra một đạo âm, đoạn kiếm khẽ run, phát sinh thanh âm thấp minh, phảng phất đồng ý cái thuyết pháp này.
Thấy thế, Sở Hành Vân khóe miệng nhấc lên độ cong, tay cầm chuôi kiếm, cao giọng nói:
-Nếu là tân sinh, vậy dĩ nhiên muốn triệt để vứt bỏ những thứ đã qua.
-Ngươi đã trải qua nổi khổ nghìn năm tàn đoạn, nhưng không hề buông bỏ, khổ sở chờ đợi đến nghìn năm rốt cục cũng dục hỏa trùng sinh, toát ra ánh sáng hy vọng, ta đây liền gọi ngươi là tàn quang, thế nào?
Suy tư một lát, Sở Hành Vân trong mắt lóe lên một đạo tinh quang.
Tàn, ý là tàn đoạn, đại biểu cho quá khứ của nó, càng đại biểu cho nó nghìn năm chờ đợi.
Mà quang là hy vọng, tượng trưng cho sự hồi sinh và tương lai của nó.