Tề Ngọc Chân thất bại, hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng, xương ngực đều bị chém đứt, nếu là vết kiếm sâu hơn một tấc, trái tim của hắn, cũng sẽ vỡ vụn, bỏ mình tại chỗ.
Sở Hành Vân một kiếm kia, có thể giết hắn, nhưng nơi này là Đăng thiên kiếm hội, không được giết người.
Thời điểm Tề Ngọc Chân được mang xuống, Tề Dương Trầm như dã thú nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, trong mắt sát ý bừa bãi mà đám người Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc ánh mắt âm trầm lộ ra sát khí lành lạnh.
Về phần đám người vây xem, chính là đều dùng con mắt kính sợ nhìn hắn.
Một màn vừa rồi tạo cho bọn họ quá nhiều chấn động, không cách nào quên được.
Trong trận chiến của Hạ Khuynh Thành ở top 8, Sở Hành Vân đã chỉ điểm cho nàng khiến Hạ Khuynh Thành đánh bại được Tần Tú, bước chân vào tứ cường.
Này thể hiện hắn kiến thức uyên bác, nhãn quang sắc sảo, có thể kích thích tiền lực của người khác, khiến cho thực lực đại tăng.
Đối chiến Tề Ngọc Chân ở tứ cường, một kiếm phá thanh thiên, giành được thắng lợi cuối cùng.
Này thể hiện thực lực hắn kinh khủng bực nào, dù tu vi hắn thua xa đối thủ, cùng đều cường ngạnh giành chiến thắng.
Người như vậy, cho dù yêu nghiệt mọc thành bụi ở Vạn Kiếm Các cũng hiếm thấy, thiên phú và thực lực đầy đủ, có trí có dùng, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Trọng yếu hơn là hắn mới mười bảy tuổi, còn rất trẻ, không người nào có thể dự liệu được qua mấy năm sau, hắn sẽ trưởng thành đến loại tình cảnh nào.
-Tề Ngọc Chân là ứng cử hàng đầu cho vị trí đầu bảng, hiện tại hắn lại bại trên tay Lạc Vân hơn nữa còn vô cùng chật vật, vậy vị trí đầu bảng này Lạc Vân đoạt được không còn nghi ngờ.
-Trận thứ hai, Hạ Khuynh Thành đối chiến Lục hình, người thắng cùng Lạc Vân đánh một trận, từ thực lực của hai người kia phán đoán đều không phải là đối thủ của Lạc Vân.
-Lấy tu vi Địa linh cảnh đoạt vị trí đầu bảng, hơn nữa lại là thân phận Kiếm chủ, việc như vậy vẫn là từ khi Vạn Kiếm Các thành lập tới nay lần đầu phát sinh, Lạc Vân đơn giản chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
Tiếng nghị luận hỗn tạp vang lên, những đệ tử ngoại môn hồi phục lại tinh thần, đều là bị thực lực cùng tài trí của Sở Hành Vân thuyết phục, thâm chí trong thâm tâm không ít người đối với Sở Hành Vân tràn đầy ngưỡng mộ, trở thành hình tượng để phấn đấu.
Lúc này, Sở Hành Vân đã đi xuống lôi đài, khuôn mặt duy trì bình tĩnh như trước.
Phía dưới, bốn người Vân Trường Thanh đã đứng lên từ lâu, nhìn hắn gật đâu.
Trận chiến vừa rồi, Sở Hành Vân biểu hiện rất hoàn mỹ, bọn họ đã không lời nào để nói, chỉ có thể dùng nhãn thần, biểu đạt ý chúc mừng, chúc hắn sớm đoạt vị trí đầu bảng.
Phạm Vô Kiếp cũng dừng ở Sở Hành Vân, không ngừng gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
-Từ thần sắc của ngươi phán đoán, ngay từ khi bắt đầu ngươi nắm chắc phần thắng, ta nói không sai chứ?
Lúc này, Hạ Khuynh Thành đi tới trước mặt của Sở Hành Vân, tiếu mang trên một lộ ra một cái lúm đồng tiền ôn nhuận.
-Coi là vậy đi.
Sở Hành Vân nhún vai, giọng nói rất là tùy ý.
Này vừa dứt, ánh mắt Hạ Khuynh Thành run một cái.
Vốn câu nói mới vừa rồi của nàng chỉ là đơn thuần trêu ghẹo, dù sao Tề Ngọc Chân là con của kiếm chủ, tu vi lại đạt đến thiên linh tam trọng, muốn lấy tu vi địa linh cửu trọng thiên chiến thắng hắn, độ khó không nói cũng biết là đến mức độ nào.
Lại không ngờ Sở Hành Vân cư nhiên trực tiếp thừa nhận, còn trả lời như đương nhiên, điều này khiến Hạ Khuynh THành sâu sắc khiếp sợ, càng là không nhìn thấu thực lực của Sở Hành Vân.
-Trận chiến thứ hai ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không thể sơ ý.
Lúc này, lời của Sở Hành Vân vang lên, khiến Hạ Khuynh Thành từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, quơ đôi bàn tay trắng như phấn, cười nói:
-Yên tâm, ta nhất định toàn lực ứng phó.
Sau khi nói xong, nàng bước liên tục, hướng phía một tòa lôi đài khác đi đến.
Sở Hành Vân đưa mắt nhìn Hạ Khuynh Thành rời khỏi, quay người lại, lại cảm giác bên cạnh có một đạo ánh mắt cực nóng chiếu tới.
Ánh mắt kia người, chính là Lục Hình.
Hắn đứng trong không trung, huyết khí như tơ quanh quẩn trên thân thể hắn, thẩm thấu hồng quang huyết sắc trong con ngươi, chiến ý phát ra vô cùng mạnh mẽ, ngay cả đường nhìn cũng cực nóng.
-Người này, không đơn giản.
Sở Hành Vân nhíu nhíu mày, Lục Hình phát ra khí tức, cùng trước tuyệt nhiên bất đồng, nguy hiểm không gì sánh được.
Thậm chí, Sở Hành Vân có vẻ cảm giác, Lục Hình này, so với Tề Ngọc Chân... Còn nguy hiểm hơn!
-Đệ nhị chiến, Hạ Khuynh Thành, đối chiến Lục Hình!
Giờ khắc này, một giọng nói truyền ra, đài cao trở nên vắng lặng không tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn hai đạo thân ảnh trên lôi đài.
Như bình thường mà nói, Địa linh cửu trọng thiên nghênh chiến Thiên linh nhị trọng căn bản không có chút phần thắng nào.
Nhưng trải qua mấy trận chiến trước, không ai còn ôm loại ý niệm này, phàm là người có liên quan tới Sở Hành Vân, đều không thể dùng lẽ thường phỏng đoán, một trận chiến này bọn họ đồng dạng không dám vọng động bình luận.
Trên lôi đài, hai người đồng thời hướng đối phương hành lễ, trên người của bọn họ đồng thời toát ra quang hoa chói mắt.
Hô!
Gió nổi lên, xen lẫn Bạch mộng sương mù dày đặc, cuồng phong đảo qua, trở ngại tầm mắt đám người, đem võ đạo lôi đài đơn giản bao phủ.
Thân ảnh Hạ Khuynh Thành yểu điệu, tiêu thất, dung nhập vào trong màn sương mù dày đặc, khiến cho không người nào có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng.
-Lại là một chiêu này!
Đoàn người chân mày nhíu lại, ở cuộc chiến trong vòng top 8, Hạ Khuynh Thành hay dùng chiêu này, triệt để mê hoặc phán đoán của Tần Tú, do đó thành công tiến vào tứ cường.
Chiêu này, cũng thật cũng ảo, khiến tất cả mọi người cảm giác khó giải quyết.
Lục Hình đứng tại chỗ, bị sương mù dày đặc trở ngại tầm mắt hắn, khuôn mặt không chút biến hóa, huyết mâu nhìn thẳng phía trước, nói:
-Chiêu này đích xác rất mạnh, nhưng đối với ta không dùng được.
Thoại âm rơi xuống tích tắc trên người Lục Hình bạo dũng ra huyết quang vô cùng, huyết quang ngưng tụ thành một cái hư ảnh hình người, cầm trong tay huyết kiếm, hướng phía nơi nào đó hư không hung hãn lướt đi.
Xuy lạp!
Huyết ảnh khí tức kinh khủng đến cực điểm, hơi thở giết chóc điên cuồng bạo phát, không chỉ có ẩn chứa kiếm khí phong duệ, bản thân còn chứa một lực lượng hủy diệt thuần túy.
Cổ lực lượng này tràn ngập hư không, trong nháy mắt khiến sương mù dày đặc tiêu tán , ánh dương quang rơi xuống, chiếu sáng thân thể Lục Hình, chiết xạ ra huyết quang vô cùng tận.
Ngay vào lúc này, một mảnh huyết quanh cực nhỏ bên trong người hắn, truyền đến một tia ba động yếu ớt, Lục Hình hai mắt cuồng chiến, vung tay lên, huyết sắc kiếm, ra khỏi vỏ, chạy đến một vị trí, một cơn lốc chết chóc nổi lên.
-Bại!
Lục Hình đột nhiên phun ra một chữ, cơn lốc giết chóc nổ tung, đem một đạo bóng hình xinh đẹp bức ra ngoài, khí tức mạnh mẽ rơi xuống trên người của nàng, dễ dàng đánh bay bóng hình xinh đẹp kia ra võ đạo lôi đài.
Thình thịch!
Đạo thân ảnh của Hạ Khuynh Thành rơi xuống đất, làm nứt một mảnh đá ngọc, mà nụ cười trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, đã sớm thành một mảnh trắng xám, nơi khóe miệng, một luồng tiên huyết đỏ sẫm chảy ra, tí tách rơi xuống mặt đất.
Cô gái này, là Hạ Khuynh Thành.
Nàng đánh với Lục Hình một trận, ngắn ngủi mấy hơi thở, đã bị chấn thương văng khỏi lôi đài.
Một màn như vậy khiến rất nhiều người không phản ứng kịp, trận chiến thứ hai của tứ cường cứ như vậy kết thúc?
Lục Hình, thắng được thật nhanh, chưa đến một kiếm, liền đánh bại Hạ Khuynh Thành.
Chỉ thấy hắn đứng ở giữa lôi đài, ánh mắt dời qua, nhìn về đài cao phía trước, huyết kiếm giơ lên, nhắm thẳng vào Sở Hành Vân.
-Vị trí đầu bảng, không phải Lục Hình ta nói chơi!
Một đạo thanh âm hùng hồn từ trong miệng Lục Hình thốt ra, đồng thời trong lúc nói, cả người hắn huyết khí nỡ rộ, lấy hắn làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng cuộn trào mãnh liệt.
Cũng chính là tại một cái chớp mắt này, đoàn người kinh ngạc phát hiện, khí tức Lục Hình, cư nhiên đạt tới thiên linh tam trọng.
Hơn nữa, một cổ chân khí hơi thở này, so với Tề Ngọc Chân, càng mạnh, cũng càng thuần túy hơn!