Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 452: Kiếm phong giảng đạo

Chương 452: Kiếm phong giảng đạo

Đài giảng đạo, dựng ở chỗ sường núi.

Đó là một đài cao hơn mười mét, rộng mười trượng, do bạch ngọc xây thành, mà ở bốn phía đạo đài, còn có tứ phương khán đài, có thể dễ dàng dung nạp vạn người.

Nắng gắt vừa mọc lên, chỗ sườn núi, truyền đến từng âm thanh nói truyện với nhau.

Thời gian giảng đạo, là ở giữa buổi trưa, nhưng những môn đồ này lại có chút khẩn cấp, sớm đã đi tới đây, mỗi người ngồi nghiêm chỉnh, rất kiên nhẫn đợi.

Mười mấy ngày trước, người chủ động thành môn đồ, cũng sở hữu con số hai vạn.

Nhưng trải qua mười ngày, con số này giảm mạnh, cho tới bây giờ chỉ có 3000 người.

Nguyên nhân, theo lời Sở Hành Vân nói, trở thành môn đồ sau đó không có quyền không có lợi, đồng thời phải phối hợp với trưởng lão điện, toàn lực chưởng quản công việc lớn bé ngoại môn.

Một phần này, không làm được, còn sẽ bị không ít người cười chê, dần đần, có nhiều người lựa chọn buôn tha không chở thành môn đồ nữa.

Thời gian trôi nhanh qua, bất tri bất giác đã sắp tới buổi trưa.

Chỗ sườn núi, ngoại trừ 3000 môn đồ, không có ai rảnh rỗi dám đến rình xem.

Ngọn núi cao nhất, chính là nơi kiếm chủ ở.

Không khoa trương chút nào, ngọn núi cao nhất, như là đất phong của kiếm chủ, chỉ cần không xúc phạm môn quy, việc bên trong, người nào cũng không hỏi đến, ngay cả các chủ cũng như vậy.

Bất qua, tuy không có người can đảm đến ngọn núi cao nhất rình, nhưng cả tòa vạn kiếm các, vẫn có không ít ánh mắt, nhìn sang bên đây.

Những ánh mắt này, không phải là ánh mắt hiếu học, mà ánh mắt trào phúng.

Mở màn giảng đạo, cũng không phải là một truyện dễ.

Người giảng đạo, không chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, càng cần có hiểu biết, học thức, có thể đem đạo trong lòng, hóa thành ngôn ngữ đơn giản nhất, làm tất cả mọi người biết được.

ở trong mắt bọn họ, thiên phú Sở Hành Vân tuy mạnh, nhưng tuổi tác cùng trải nghiệm của hắn, vẫn rất nông can, làm sao có thể đảm nghiệm việc giảng đạo này được.

-Truyện hôm nay, đã định phải gây ra chê cười!

ở giữa Vạn kiếm các, vô số người có ý nghĩ này, muốn tận mắt thấy Sở Hành Vân xấu mặt.

bên ngoài ngọn núi cao nhất, nhiều ánh mắt bắt đầu soi mói, mà bên trong, 3000 môn đồ cũng đang thấp thỏm, không ít người đang hít sâu, để giảm bớt khẩn trương trong lòng.

Nhìn lên trên đài, Thủy Thiên Nguyệt mặc quần áo thiên lam, từ lâu đã ngồi đàng hoàng.

So với mọi người thấp thỉm, nàng có vẻ rất chờ mong, hai tròng mắt không ngừng quét xung quanh, tựa hồ không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì.

Hưu hưu hưu~

Lúc này, âm thanh xé gió trói tai, ở trong hư không liên tiếp vang lên.

Mọi người ngẩng đầu lên, liền thấy Sở Hành Vân cùng Hạ Khuynh Thành đang đi tới, mà sau lưng của hai người có bốn thân ảnh, đó chính là bốn vị kiếm chủ của truyền công nhất mạch.

Thấy mấy người này xuất hiện, 3000 môn đồ đứng lên, cất cao giọng nói:

-Đệ tử bái kiến chư vị kiếm chủ!

Theo đạo âm thanh này, nhóm sau người chậm rãi từ không chung hạ xuống.

Trong đó, Sở Hành Vân hạ giống giữa đài giảng đạo, còn lại năm người, thối lui đến hậu phương, tĩnh hơi thở, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía trước.

-Tọa!

Sở Hành Vân quét xunh quang, phun ra một chữ.

3000 môn đồ lập tức ngồi ngay ngắn, mà năm người Hạ Khuynh Thành cũng vậy, ánh mắt mọi người rời qua, đều là rơi vào trên người Sở Hành Vân, không nói một lời, làm cho bầu không khí trở nên nghiêm túc.

Sở Hành Vân thu hồi ánh mắt lại, giọng nói bình thản:

-Hôm nay, là lần đầu tiên ta giảng đạo, trong quá trình ở đây, các ngươi không được thảo luận, không được đặt câu hỏi, càng không được gây nhiễu loạn, nếu có chút trái lại, lập tức cướp đoạt khỏi danh sách môn đồ.

Nghe vậy, đám môn đồ căng thẳng, lập tức im miệng lại, ngay cả thanh âm hô hấp, cũng cẩn thận điều chỉnh, sợ ảnh hưởng Sở Hành Vân.

-Người này, tuy niên linh nhỏ, đã có một làn gió nghiêm suy, thật đúng là ngoài dự liệu của ta!

Trên khán đài, Lôi Nguyên Quang khóe miệng nhấc lên, phát ra tiếng cười nhẹ.

Lời nói này làm ba người Vân Trường Thanh cũng gật đầu, trong thần sắc có vài phần không thể tưởng tượng nổi.

Hôm nay, bọn họ vốn không có việc gì.

Nhưng lo lắng đến đây là lần đầu tiên Sở Hành Vân giảng đạo, bọn họ có chút không yên lòng, lúc này mới kết bạn đồng hành, đến ngọn núi cao nhất, muốn nhìn xem có thể giúp đỡ được gì.

Nào ngờ, biểu hiến Sở Hành Vân, lại thành thục như vậy, để cho bọn họ có ảo giác, phảng phất đang đứng trên đạo đài, không phải là thanh niên mười bảy tuổi, mà chính là tuyệt thế cường giả ngàn năm.

Sở Hành Vân cũng không có chú ý tới thần sắc biến hóa của mọi người, hắn đứng ở giữa đạo đài, hai tròng mắt ngưng thần, mở miệng nói:

-Chúng ta đều là kiếm tu, hôm nay, ta liền nói hai chữ kiếm đạo.

Ngôn ngữ ra, toàn trường an tĩnh.

Tất cả mọi người tập chung tinh thần nghe giảng.

-Đối với võ giả mà nói, võ là trời, võ là thiên đạo, mục tiêu tất cả mọi người tu luyện, đều là leo lên đỉnh võ đạo, cùng trời phân cao thấp, mà kiếm đạo, là một nhánh trong võ đạo.

-Võ giả, dùng võ nhập đạo, người kiếm tu, lấy kiếm nhập đạo, một chữ kiếm này, vừa đại biểu cho võ đạo, cũng đại biểu cho bản thân võ giả.

-Kiếm, là khí cụ, vốn là ngoại vật, nhưng đối với kiếm tu mà nói, kiếm như tứ chi, kiếm như máu thịt, hai thứ vô pháp tách rời, vì vậy, lúc bước vào kiếm đạo, kiếm đã không phải là ngoại vật, nó từ lâu đã dung nhập vào trong cơ thể.

-Kiếm tu, tức là kiếm, mà kiếm đạo, là kiếm tu chi đạo.

-Nếu đem kiếm tu nói riêng, võ giả làm kiếm tu, bởi vậy bản chất kiếm tu chi đạo, là võ giả chi đạo, càng là thiên đạo.

-Bởi vậy trong mắt của ta, kiếm đạo, có ba cảnh giới.

-Đệ nhất cảnh, là nhân kiếm hợp nhất, người cùng kiếm, không phân biệt người ta, kiếm đạo, đó là kiếm tu chi đạo.

-Đệ nhị cảnh, là linh kiếm hợp nhất, linh là võ linh, càng là thiên địa, một cảnh giới này, thiên địa cùng kiếm, kiếm cùng người, ba thứ cộng sinh, do đó chạm đến đạo lý thiên đạo,

-Về phần đệ tam cảnh…

Nói tới đây, Sở Hành Vân dừng lại chốc lát, ngưng giọng nói:

-CÒn lại không có kiếm cảnh!

-Đến một cảnh giới sau, đối với kiếm tu mà nói, thiên địa to lớn, hồng trần vạn vật, đều có thể là kiếm, nhất niệm sinh, vạn kiếm lăng không, nhất niệm tiêu, vạn kiếm chôn vùi, có kiếm mà tức là không kiếm.

Một lời cuối cùng rơi xuống làm tất cả mọi người rơi vào trầm tư, ngay cả bốn gã kiêm chủ cũng trở nên trầm tư.

Bọn họ ngạc nhiên phát hiện, theo lời nói Sở Hành Vân, loáng thoáng có cảm giác chạm vào tinh túy kiếm đạo, không chỉ phá vỡ thường thức, càng nhất quán suy nghĩ.

Nhất là câu cuối cùng, có kiếm tức là không có kiếm!

Điểm này, phảng phất đề cấp đến cảnh giới huyền kỳ, thoáng suy tư, cảm giác như con đường kiếm vô hình đang mở ra trước mặt mọi người.

Cảnh tượng như vậy, giằng co hồi lâu, Sở Hành Vân cũng không nói thêm, lẳng lặng đứng một bên.

Một lát sau, bốn gã kiếm chủ tỉnh lại.

Bọn họ nhìn nhau, lập tức đồng thời đứng dậy, quay người chỗ Sở Hành Vân, chậm rãi cúi lưng xuống cảm khái nói:

-Một lời Lạc Vân kiếm chủ, ta xin thụ giáo!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch