Mai ngọc thạch này, chỉ bằng quả đấm của đứa trẻ nhỏ, trên viên ngọc có bảy đạo quang vực quỷ dị, quang vực chiếu rọi qua lại, cuối cùng lộ ra ánh sáng tinh thần hơi yêu, có một loại cảm giác huyền diệu khó có thể nói.
Vật ấy, chính là thất uẩn linh thạch!
Tần Tú tinh tế đánh giá thất uẩn linh thạch, một lát sau, hắn hồi đáp:
-Khởi bẩm Lạc Vân kiếm chủ, ta không nhận biết mai ngọc thạch này, chưa từng thấy qua.
-Ừ?
Ánh mắt Sở Hành Vân trầm xuống, một áp lực lớn tỏa ra, ép tới Tần Tú phải quỳ xuống, cả người run lên cầm cập, dường như gió thổi vào cây khô.
-Lạc Vân kiếm chủ, ta thực sự không biết vật này, nếu có nửa phần nói dôi, cam nguyện bị thiên lôi đánh chết!
Tần Tú cảm giác thấy người khó chịu, đầu để trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Lúc này, trong mắt hắn lóe lên một đạo tia sáng, phảng phấp như bắt được một cọng rơm, kích động nói:
-Nếu Lạc Vân kiếm chủ không ngại, ta có thể tới tìm cha ta, hắn là kiếm chủ, kiến thức rộng rãi, nhất định có thể nhận ra.
Sở Hành Vân lạnh lùng nhìn vào hai tròng mắt Tần Tú, đột nhiên, hắn thu hồi ánh mắt lại, chậm rãi nói:
-Ngươi đã không nhận biết, vậy thì thôi, ta cũng không làm khó dễ ngươi.
Nói xong, cỗ lực lượng áp bách biến mất, cả người Tần Tú đều thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm.
-Lạc Vân, thù này, ta nhất định sẽ báo, ngày mai chính là tử kỳ của ngươi!
Sát ý trong lòng Tần Tú, ngưng tụ tới cực điểm, hai con ngươi cũng lóe lên quang mang giết chóc.
Nhưng ở ngoài mặt, hắn vẫn duy trì dáng dấp lấy lòng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, hô to nói:
-Đa tạ Lạc Vân kiếm chủ khoan dung, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài.
Trong lời nói, hắn dập đầu lần thứ hai, nhưng không ngờ ở cổ, lại truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Lập tức, Tần Tú cảm giác thiên địa xoay chuyển, trong tầm mắt của hắn, xuất hiện một thân ảnh cực kỳ quen thuộc, mặc trường bào xam, thắt lưng có huyết kiếm, nhưng không có đầu, đang điên cuồng phun ra tiên huyết đỏ tươi.
-Cái này hình như là cơ thể của ta…
-Một cái ý niệm sợ hãi trong đầu Tần Tú hiện ra, sau đó hai mắt hắn tối sầm, thì không có bât luận tri giác gì nữa.
Phốc!
Một thi thể không đầu, rơi trên mặt đất, máu tuôn ra như nước, đem cả miếng đất lớn nhuộm đỏ, máu tanh bay vào mũi.
Tần Tú, chết.
Lục Thanh Dao đứng ở cách đó không xa, đột nhiên bị một màn này dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Nàng, không sợ giết chóc, thậm chí đối với giết chóc, có một loại cuồng nhiệt bẩm sinh.
Nhưng một màn trong chớp mắt này lại phát sinh quá nhanh!
Nàng chỉ thấy Tần Tú dập đầu mấy cái, lời còn chưa nói xong, sau đó đã bị Sở Hành Vân một kiếm giết chêt, thậm chí ngay cả khi Tần Tú chết, trong óc đều cất giữ một tia ý thức.
Lục Thanh Dao hít một hơi thật sâu, mới hồi phục lại được tinh thần, nàng ngẩng đầu, liền thấy Sở Hành Vân phía dưới nàng, chậm rãi đi tới.
Trong sát na, lông tóc toàn thân nàng dựng đứng, trong lòng cư nhiên lại hiện lên cảm giác sợ hãi, hoàn toàn nhìn không thấu thanh niên trước măt.
Khoảng cách của hai người ngày càng gần.
Lúc này, có một đạo âm thanh, chậm rãi truyền đến trong tai Lục Thanh Dao:
-Sau ngày hôm nay, ngươi chớ ngụy trang thành ám ảnh kiếm khách, lại càng không tạo nên giết chóc.
Ánh mắt Lục Thanh Dao nhưng lại, thân thể càng mất tự nhiên, đứng tại chỗ.
-Nếu như ngươi cần bảo vệ người khác, không cần ám sát, mà là thực lực cường đại, chỉ cần người đặt chân lên võ đạo đỉnh cao, đừng nói là hạng người tham lam, ngay cả phiến thiên địa cũng phải phủ phục dưới chân của ngươi.
-Nhớ kỹ, ở thế giới võ đạo mạnh được yếu thua, chỉ có thực lực, mới là vương đạo!
Ông!
Tâm thần Lục Thanh Dao khẽ run, tựa hồ trong nháy mắt, hiểu ra rất nhiều đạo lý.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Hành Vân rơi đi, nhẹ nhàng lẩm bẩm, tựa hồ có chút giãy dụa, cuối cùng, mới nói:
-Xin dừng bước!
Dứt lời, lập tức tiến lại Sở Hành Vân, hắn quay đầu lại, trong con ngươi đen kịt, đã không còn ánh sáng giết chóc vừa rồi, rất bình thản, không một gợn sóng.
Lục Thanh Dao thoáng chốc nghẹn lời, một đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, nói:
-Nhưng Tần Tú chết, cũng sẽ không giảm bớt khốn cảnh của ngươi, thậm chí còn chọc tới lửa giận nội vụ nhất mạch, nhất là Thường Xích Tiêu, hắn có thể sẽ giết ngươi!
Tần Thu Mạc, vốn có hai đứa con, Tần Tú cùng Tần Không.
ở Cổ Kiếm Thành, Tần Không đã chết.
mày bây giờ, Tần Tú, cũng đã chết.
hai nhi tử đã chết, Tần Thu Mạc tuyệt hậu, lửa giận như vậy, hầu như có thể đánh mất lý trí của hắn.
-Có lẽ vậy, nhưng, ta không quan tâm.
Sở Hành Vân dừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, cư nhiên lộ ra màu sắc tùy ý, khắc sâu trong lòng Lục Thanh Dao.
Thẳng đến khi Sở Hành Vân ly khai nơi đây, nàng mới từ trạng thái hoảng hốt thức tỉnh, riêng cái không gian lớn, một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tim của nàng đập.
Lúc này, bóng đêm đã qua, bầu trời bắt đầu có ánh sáng chiếu qua.
Gió thôi bay áo bào Sở Hành Vân, làm khuôn mặt hoàn mĩ của hán càng lộ ra cương nghị, yêu tuấn.
-Tỷ muội sinh đôi, tỷ tỷ che chở muội muội, không tiếng ủy khuất bái Thường Xích Tiêu làm thầy, mà muội muội để bảo hộ tỷ tỷ, thì nguyện hóa thân làm sát thủ, tàn sát hơn hai mấy người, thật đúng thú vị.
Nghĩ thới Lục Thanh Dao, khóe miệng Sở Hành Vân không tự chủ được hiện lên vẻ cười.
Cảm tình hai tỷ muội, làm kẻ khác động dung!
Cũng bởi vì điểm này, trước khi rời đi, Sở Hành Vân nói ra lời khuyên, muốn đánh thức Lục Thanh Dao, để cho nàng bước vào chính đạo, hắn có thể cảm giác được thiên phú Lục Thanh Dao rất mạnh, không kém Lục Thanh Tuyền.
-Bất quá.
Đột nhiên, Sở Hành Vân nhíu chặt mày, có chút thât vọng nói:
-Vốn tưởng rằng có thể từ trong miệng Tần Tú moi được tin tức năm xưa, hiện tại xem ra, việc này cực kỳ bí mật, cả con của Tần Thu Mạc, cũng không biết.
-Từ thế cục này phán đoán, nếu muốn tìm được tung tích, chỉ có hạ thủ từ Thường Danh Dương!
Sở Hành Vân dừng lại, rât nhanh trong con người của hắn toát ra vẻ lạnh lùng.
Hưu!
Một cái hắc quang quỷ dị, từ trong hắc động trọng kiếm tràn ngập ra, tự nhiên xuất hiện vòng xoáy vô tận, Sở Hành Vân tiến tục đi vào vòng xoáy đó, thân hình biến mất.
Sở Hành Vân tiến nhập trạng thái hắc ẩn, cấp tốc hướng phía ngọn núi cao nhất chạy đi, không ai có thể phát giác hơi thở của hắn, đều cho rằng hắn còn đang ở ngọn núi cao nhất bế quan, một bước không ra.