Nơi này hơn trăm người, không một người yếu, hơn nữa còn hơn mười người đã tiến vào thiên linh cảnh, đồng thời xuất thủ, thanh thế kinh khủng, đem từng ngọn núi đánh nát, gió thổi bụi mù cuồn cuộn, che khuất bầu trời.
Nhưng mà, người đeo mặt nạ tên Lưu Tinh kia, cũng không rơi xuống hạ phong chút nào.
Hắn một tay cầm kiếm, tự phong, chạy qua trong đám người, mỗi lần xuất thủ, kiếm quang bạch ngân như sóng, triển khai trên hư không, không ai có thể chống đỡ.
Ngắn ngủi chỉ chốc lát, liền có hơn mười người chết.
Máu tươi phun ra ngoài, bắn lên mặt nạ của Lưu Tinh, vết máu loang lổ, qua ánh mặt trời chiết xạ lại, chiếu rọi ra ánh sáng đỏ tươi, giúp Lưu Tinh càng giống tử thần, kiếm ra người vong.
Nhưng đoàn người cũng không thu tay lại, mà càng chở nên điên cuồng hơn, dữ tợn hơn.
Chỉ vì bọ họ cảm giác được dương cương khí trên người Lưu Tinh đang tiêu tán, mà khí tức linh lực của hắn, cũng từ từ trở nên hỗn loạn.
Thực dương huyết độc, chính là kịch độc của độc linh tông.
Người chúng loại độc này, dương cương khí trong cơ thể sẽ không ngừng tiêu tán, tan rã, mà linh hải, cũng sẽ chịu ảnh hưởng to lớn, vô pháp vận dụng linh lực, thậm chí trở thành phế nhân.
Thực lực Lưu Tinh, đoàn người điều biết rõ, bất luận kẻ nào ở đây cũng không phải đối thủ của hắn, ai cũng có thể bị hắn một kiếm chém chết.
Nhưng sau khí chúng thực dương huyết độc, cho dù Lưu Tinh cường thịnh, cũng khó bảo toàn, cơ hội tốt như vậy, bọn họ đều không muốn bỏ qua, đồng thời thi triển ra võ học cực mạnh, điên cuồng lao tới.
Ùng Ùng!
Ánh sáng võ linh hùng hậu phát ra, hòa thành một con sông thất thải dài, từ trên hạ xuống dưới, đánh vào trên kiếm quang, ngạnh sinh nát bấy, dư uy không giảm, tiến tới Lưu Tinh.
Thấy thế, ánh mắt Lưu Tinh kinh hĩa, đem trường kiếm hoành không trước ngực, kiếm ngân vang nhẹ, mạnh mẽ đỡ lại sông thất thải, nhưng đồng thời, thân thể hắn cũng bay ra ngoài, hung hăng đụng vào vách núi.
Phốc!
Một ngụm tiên huyết đỏ sẫm, từ trong miệng Lưu Tinh phun ra, trong máu tươi của hắn, dĩ nhiên nhiễm khí tức ăm mòn, vừa tiếp xúc với đá núi, thì ăn mòn thành một hỗ sâu, có thể thấy được thực dương huyết độc bá đạo.
-Chết đến nơi, cư nhiên còn dám phản kháng, thực sự ngu xuẩn.
Một gã cự hán khôi ngô bước ra, tay cầm chặt một thanh trường đao, thân đao sáng loáng, chiếu rọi cả thân thể Lưu Tinh.
-Người cũng muốn chịu chết?
Đối mặt với lời nói cười nhạo của cự hán, Lưu Tinh chỉ cười, nắm nhẹ trường kiếm trong tay, một luồng kiếm ngân thanh thúy vang lên, truyền đến trong không trung.
Trong nháy mắt này, cự hán chợt biến sắc.
Trong đầu óc của hắn, đột ngột hiện lên tử trạng của cô gái áo đen kia, giống như cảm thấy tử vong đã tới, con ngươi co rút nhanh như chớt, điên cuồng lui về sau.
Khi hắn quay lại với đám người, ánh mắt nhìn lại, đã thấy Lưu Tinh cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ đứng tại chỗ, dùng một thần sắc nhạo báng nhìn hắn.
-Vô liêm sỉ.
Cự hán hắng giọng, dù gì hắn cũng là tông chủ, tu vi cũng là địa linh tam trọng, đối phương lại dám trêu đùa hắn!
-Chư vị, người này quỷ kế đa đoan, chúng ta lập tức xuất thủ, giết hắn tại chỗ, chớ để đêm dài lắm mộng.
Cư hán cất cao giọng nói, trong khoảnh khắc, mọi người đều nói phụ hóa, bước về phía trước.
Ùng Ùng!
Võ linh đủ màu, lần thứ hai tỏa ra, ngưng tụ trên không trung, so với ánh sáng mặt trời càng gai mắt hơn, sát ý cũng ngưng tụ đến cực hạn, trút xuống, trực tiếp hướng tới Lưu Tinh.
-Chỉ bằng các người cũng muốn giết ta, quả thực không biết lượng sức mình.
Hai tròng mắt Lưu Tinh trầm xuống, hắm mới ra kiếm, truyền đến âm thanh suy yếu mãnh liệt, cuối cùng, một tia dương cương lực đều tiêu tán.
-Không tốt!
Tâm trạng Lưu Tinh điên cuồng, ngẩng đầu, lại phát hiện thế tiến công của đối phương đã đến, các quang mang vào mắt hắt, đồng thời, còn chưa tới thân thể đã cảm thấy bản thân run rẩy.
Hưu!
Ngay khi Lưu Tinh cho rằng mình phải chết, trước mắt hắn, lại xuất hiện kiếm qunag cực hạn xẹt qua, tiếp xúc với ánh sáng võ linh, kiếm ngân vang lên, mạnh mẽ chém đứt.
Lập tức, khí tức cuồng loạn kinh khủng từ tất cả các phương trào ra, Lưu Tinh nhìn thấy rõ trước mặt của mình, xuất hiện một gã thanh niên mặc áo đen, hắn chỉ có thế thôi? Đứng ở phía trước, kiếm quang vừa động, lại có thể chôn vùi mọi thứ, chống đỡ hết thảy dư ba.
Một lát sau, dư ba dần dần tiêu tán.
Hai mắt Lưu Tinh đóng chặt cũng từ từ mở ra, lọt vào trong mí mắt của hắn, là một khuôn mặt yêu tuấn, nhất là cắp mắt đen kịt kia, thâm thúy như ngân hà, tự hồ tác khỏi hồng trần, nhìn thấu mọi thứ.
Tên thanh niên này, chính là Sở Hành Vân.
Hắn liếc mắt nhìn Lưu Tinh, mở miệng nói:
-Không có sao chứ?
Lưu Tinh sửng sốt, lập tức ngưng thần, không mở miệng, chỉ là lắc đầu, hai tròng mắt hắn, tựa hồ không có di động qua, nhìn Sở Hành Vân thật lâu.
Lúc này đoàn người phía trước cũng phát hiện Sở Hành Vân tồn tại.
Tên cự hán khôi ngô kia trừng mắt lớn, nổi giận nói:
-Ngươi là người phương nào, giám phá hư đại sự của chúng ta?
Vừa rồi thực dương huyết độc đã phát tác, Lưu Tinh vô sức đánh một trận, đối mặt với thế tiến công của mọi người, hắn phải chết không nghi ngờ/
Nhưng vì Sở Hành Vân xuất hiện, Lưu Tinh được cứu.
Điểm này, làm sao đại hán có thể không giận!
-Ân oán của các ngươi, ta không để ý tới, ta cũng không nguyện để ý tới, nhưng hôm nay, tánh mạng của người này, ta bảo đảm, các ngươi tản ra đi.
Sở Hành Vân đứng trước đám người, một câu nói ra, vô cùng rõ ràng, lay động khắp thiên địa.
Thoáng chốc, hư không tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều không nói gì, ngay cả tiếng tim đập, cũng trở nên yếu ớt.
Đoàn người phía trước, hầu như đều phình bụng cười to, dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn Sở Hành Vân, có mấy người thậm chí nói thẳng, phát ra tiếng trào phúng trong lòng.
-Chỉ là địa linh cửu trọng, lại dám nói ngôn ngữ ngông cuồng như thế, người này hơn phân nửa là người điên.
-Nếu là người đên, chung ta cũng không cần lưu tình, giết hắn một thể.
-Thiên dương sơn mạch, hầu như mỗi một khắc đều có người chết đi, một người chết, hai người cũng chết, đâu có việc gì?
Giọng cười nhạo ngày càng đậ, những người đó đều cường to, sát ý trên người, lần thứ hai tràn ngập ra, áp bách Lưu Tinh hơn, cũng hung hăng áp bách trên người Sở Hành Vân.
Phía sau Sở Hành Vân, hai tròng mắt Lưu Tinh tràn đầy kinh ngạc, tràn đầy nghi hoặc, nhìn thanh niên áo đen trước mắt.
Hắn xác định, mình không quen biết người này.
Nhưng đối phương lại muốn cứu hắn, lại còn nói ra lời bá đạo như thế, thực kỳ quái.
Hưu hưu hưu hưu!
Lúc này, bốn người Lục Lăng cùng Ninh Nhạc Phàm, cũng đi tới đây, xếp thành một hàng, trắn trước Sở Hành Vân.
Kiếm đã xuất ra.
Khí tức trên người mỗi bọn họ đều phóng ra tới cực đại.
-Bốn gã thiên linh.
Đám người phía trước, không ít người kinh hô.
Bọn họ có thể thất được, bốn gã trước mắt này đã bước vào thiên linh cảnh, tuổi trẻ như vậy, đã có thành tựu này, thì thật hiếm thấy.
Nhất thời, mọi người liếc nhìn nau, đều cảm giác được tia không thích hợp, khí tức cũng từ từ thi liễm.
-Chỉ là mấy tiểu tử mao đầu mà thôi, có gì đáng sợ!
Cự hán khôi ngô lại nói lên, thanh âm như sấm, cao giọng nói rằng:
-Những người này, hơn phân nửa là đồng lõa của Lưu Tinh, nhân cơ hội này, một lười bắt hết, triệt để loại khối u ác tính anfy.
Giọng nói tràn đầy kích thíc, khiến cho không ít người rục rịch, bọn họ hít một hơi thật sâu, vừa mới có động tác, lại nghe được Lục Thanh Dao cười lạnh:
-bốn người chúng ta, là đệ tử vạn kiếm các, theo như lời các ngươi nói, nếu chúng ta là u ác tính, vạn kiếm các, chẳng lẽ cũng là u ác tính?
-Về phần sư tôn ta, chính là kiếm chủ trẻ nhất vạn kiếm các, càng là phụng mệnh các chủ, quản lý chung bảy vạn đệ tử ngoại môn, các ngươi đụng đến một cọng tóc của hắn, thì Vạn kiếm các sẽ huyết tẩy Thiên Dương sơn mạch, thi thể rảu ba ngàn dặm!