Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 490: Cục diện hỗn loạn.

Chương 490: Cục diện hỗn loạn.

Thú triều!

Hai chữa này vừa ra, tâm thần mọi người ở đây đều chấn động.

Nếu như ở gò đất trống, đối mặt với thú triều, mọi người sẽ không cảm thấy e ngại, thực lực bọn họ không kém, đều đã bước vào địa linh cảnh, muốn sống ở trong thú triều, độ khó cũng không lớn.

Nhưng nơi đây là sơn cốc!

Một khi thú triều sảy ra, cả tòa tàng thiên cốc đều có thể bị đạp bể, mà bọn họ, cũng sẽ bị bao phủ trong thú triều, cho dù thủ đoạn cường hoành, cũng vô pháp thi triển ra.

Hơn nữa, từ yêu khí kinh khủng nơi đây phán đoán, quy mô thúy triều không nhỏ, đủ để san bằng cả tòa thiên dương sơn mạch.

-Lạc Vân kiếm chủ, ngươi nói nơi đây sẽ không xuất hiện thú triều, ngươi giải thích thế nào?

Sắc mặt Thường Danh Dương cũng khó coi, quay nhìn Sở Hành Vân cười lạnh một tiếng, giọng đầy trào phúng.

-Thú triều đột kích, chúng ta vô pháp khai thác linh mạch quang thạch, lần này chỉ sợ là một chuyến tay không.

Tề Ngọc Chân cũng lên tiếng, ngôn ngữ bình thản, nhưng cũng ma theo giọng mỉa mai.

-Hai người các ngươi câm miệng!

Lục Thanh Dao lạnh lùng quát lên, mở miệng nói:

-Biết rõ thú triều đột kích, còn có tâm tư không đứng đắn, nếu làm trễ nải thời gian, thì con như các ngươi là con của kiếm chủ, cũng đừng nghĩ khá hơn.

-Ngươi….

Sắc mặt Tề Ngọc Chân cùng Thường Danh Dương kịch biến, nhưng vào lúc này, từng tiếng gào thét truyền ra, chỗ bốn phương tám hướng của khe núi, có vô số linh thú lao ra, tiếng thú rít gào, làm cho mọi người có cảm giác đinh tai nhức óc.

-Lập tức chỉnh lý linh mạch quang thạch, tùy thời chuẩn bị rút lui!

Thường Danh Dương không còn cùng Lục Thanh Dao tranh luận, vừa hạ giọng quát, Trảm Không kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng trường không, chặt đứt hơn mười đầu linh thú.

Phốc xuy!

Tiên huyết nóng hổi phun ra, tản mát ra hơi thở huyết tinh, nhưng những thứ này, lại không thể chấn nhiếp bầy linh thú, ngược lại còn kích phát thú tính, chạy tốc độ nhanh hơn, điên cuồng ngày càng gia tăng.

-Ghê tởm!

Thường Danh Dương hung hăng cắn răng, còn vô số linh thú, như thủy triều vậy, hơn mười đầu linh thú, không đáng vào đâu, căng bản không ảnh hưởng gì đến xu thế thú triều.

Thanh âm ùng ùng truyền tới, vài tòa núi vỡ vụn, chỉ lấy nghìn linh thú chạy qua, chỗ dẫn đầu, lại có mấy linh thú cấp baacjh thiên linh, thống lĩnh bầy thú, điên cuồng vọt lên.

-Thú triều lần này vô cùng kinh khủng, chúng ta tuyệt không thể kéo dài thời gian, lập tức rút lui khỏi.

Kiếm quang Tề Ngọc Chân chấn động, dễ dàng cướp đoạt đi tính mệnh của gần mười đầu linh thú, nhưng thần sắc lo lắng trên mặt, càng ngày càng đậm.

Thường Danh Dương quét mắt, gật đầu, nhìn lại Sở Hành Vân.

-Rút lui.

Sở Hành Vân cũng đồng ý ly khai, mặc dù hắn không sợ thú triều, nhưng mà đi theo hắn, cũng không thiếu đệ tử ngoại môn, nếu bị thú triều bao phủ, hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

Hưu hưu hưu!

Từng tiếng xé gió phát ra, kiếm quang sáng chói bầu trời đêm, đem vô số phi cầm đánh rơi, linh thú phi hành chấn động hai cánh, lúc này mới có thể miễng cưỡng bay lên bầu trời đêm.

Số linh thú quá lớn, chỉ là riêng phi cầm cũng có thể che được trời.

Sở Hành Vân nhìn lại, phía trước, một mảnh thiên dương sơn mạch, đều bị hỗn loạn, không ít võ giả chạy lên hư không, hướng phía an toàn lao đi, tiếng kêu rên ầm ầm, tiếng rống giận vang dội.

Điều này, là một tai nạn ngoài dự đoán, cả tòa thiên dương sơn mạch, cũng không thể may mắn tránh khỏi.

-Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Lăng đang ở nơi nào?

Thười khắc này, thanh âm của Cổ Huyền Thanh truyền vào trong tai Sở Hành Vân.

Hắn phóng nhãn quét tới, Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Lăng thực không ở tỏng đám người, cũng không có khí tức hai người.

-Ta tựa hồ, thấy bọn họ vào sơn động.

Một gã ngoại môn đệ tử đáp lại, vươn tay, chỉ vào sơn động phía trước.

Sắc mặt Cổ Huyền Thanh kịch biến.

Hiện tại, thú triều đã bùng phát, cả toàn tàng thiên cốc đều là linh thú, linh thú thiên linh cảnh, cũng không phải số ít, lúc này nếu là bị vây ở trong sơn động, hầu như có thể nói là con đường chết.

-Cục diện giờ khắc này, ai còn dám vào sơn động, thực sự là quá ngu xuẩn.

Đằng thanh đứng trên lưng linh thú phi hàng, có chút hả hê nói.

Hắn vừa dứt lời, Sở Hành Vân lập tức liếc mắt tời, làm hắn sợ suýt nữa rơi xuống đất, vất vả lắm mới đứng vững, im miệng không nói thêm nửa lời.

-Hai người các ngươi, theo ta vào sơn động.

Sở Hành Vân quay nhìn Cổ Huyền Thanh cùng Lục Thanh Dao nói, cước bộ nhảy qua, tàn quang phát ra kiếm quang cực hạn, ngay lập tức mở một cái đường máu, nối thẳng đến huyệt động.

Sắc mặt Thường Danh Dương trầm xuống, ngăn lại nói:

-Bên trong huyệt động, vốn có linh mạch quang thạch, sau khi thú triều triệt để bạo phát, nơi đó, cũng bị linh thú vây công, trở thành vùng nguy hiểm, các ngươi mà qua, giống như là muốn chết.

-Chúng ta làm như thế nào, không tới phiên ngươi nói.

Lục Thanh Dao nhìn sang, Thường Danh Dương lập tức không nói gì, lập tức thúc dục linh thú phi hành, rơi xuống trước mặt Lục Thanh Tuyền.

Hắn vừa muốn mở miệng, thân hình Lục Thanh Tuyền thiểm lược, rơi xuống bên cạnh Lục Thanh Dao, nói:

-Lập tức lên đường đi, hiện tại thú triều còn chưa hoàn toàn bạo phát, lấy thực lực bọn họ, cũng chưa có nguy hiểm.

Nói xong, đoàn người Sở Hành Vân, hóa thành cái lưu quang, lướt qua lay động thú triều, giống như một đạo thải hồng vậy, chớp mắt tiêu thất trong tầm mắt mọi người.

Thường Danh Dương trơ mắt nhìn Lục Thanh Tuyền ly khai, thân thể, càng cứng ngắc lại, cả khuôn mặt đầu trở nên dữ tợn.

Lục Thanh Tuyền, lại một lần nữa không thấy hắn!

-Thú triều càng ngày càng kịch liệt, chúng ta nếu không phải đi, toàn bộ đều chết ở đây.

Đằng Thanh đột nhiên gào thét lớn, ngầm đối với Thường Danh Dương truyền âm, nói:

-Nếu không đi nữa, sợ rằng có biến cố xảy ra, về phần an nguy của Lục Thanh Tuyền, Thường huynh chớ lo lắng.

Thường Danh Dương trầm ngân suy nghĩ chốc lát, phun ra ngụm trọc khí, cao giọng nói:

-Rút!

Tiếng vù vù vang lên, linh thú phi hành chạy vào màn đêm, gió cuồn cuộng nổi lên, lập tức hướng phía trước lao đi, chỉ là thời gian mấy hơi thở, thì bay khỏi khe núi.

Cùng lúc đó, bên trong sơn động, chính theo lời Đằng Thanh, con số linh thú khổng lồ ở trong đấy, chúng nó chạy như phát cuồng vậy, đem mọi vật đều phá hủy.

-Thông đạo nơi này phức tạp, hơn nữa linh thú khổng lồm căn bản không tìm được tăm hơn hai người Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Lăng.

Trên trường kiếm của Cổ Huyền Thanh, đã dính đầy thú hyết, nhưng hắn diệt sát một đầu, tiếp theo lại có nhiều hơn linh thú đi ra.

Chỗ kinh khủng của thú triều, cũng chính là điểm này.

Vô cùng vô tận, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

-Nếu không tìm được bọn họ, vậy hãy để chon bọn họ tới tìm ta.

Sở Hành Vân vừa nói, làm ba người Cổ Huyền Thanh sửng sốt.

Không chờ đợi lâu, thân hình Sở Hành Vân, dĩ nhiên bước ra phía trước nửa bước.

Chẳng biết lúc này, tay phải Sở Hành Vân xuất ra hắc động trọng kiếm đen kịt, kiếm quang gợn như nước, đem theo vô phong hạ xuống, lượn lờ trên hư không.

Mà vạn tượng giáp tay trên tay phải, cũng tản mát ra khí tức cuồn cuộn.

Ngân quang trút xuống, nhập vào hắc động trọng kiếm, một lực lượng ba động cuồn cuộn vô biên chấn động thiên địa, như muốn hủy diệt mọi thứ, làm những linh thú cũng không dám tới gần.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch