Sát na khi kiếm quang nở rộ, trong lòng Đằng Thanh sinh gia cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Trong lúc vô ý thức, hắn thúc giục không thần thuấn bộ, tử quang hồn hậu tràn ngập, bao vây lấy thân thể của hắn, muốn tránh khỏi đạo kiếm quang này.
Nhưng mà, vô số lực lượng quỷ dị phủ xuống, áp bách trên người Đằng Thanh, như mộn ngọn núi đè lên vậy, ép thới hắn không thể thở dốc, đồng thời cắt đứt không thần thuấn bộ.
Phốc!
Đạo kiếm quang kia đã hạ xuống, đi qua thân thể Đằng Thanh, dư uy không giảm, nở rộ ở lầu các.
Đợi kiếm quang tiêu tán, toàn bộ không gian yên lặng trọng chốc lát, lập tức, đồ đạc bên trong, bị bắn tung tóe rơi xuống mặt đất.
Có vật cũng rơi xuống như vậy, đó chính là đầu Đằng Thanh.
Phốc!
Thi thể không đầu rơi xuống đất, tiên huyết nóng hổi chảy ra, làm mùi máu tanh tràn khắp bên trong lầu các, đồng thời, cũng để cho Thường Danh Dương cùng Tề Ngọc Chân khiếp sợ tỉnh lại, ánh mắt kinh hãi nhìn qua.
Vừa nhìn ra, bọn họ lần thú hai rơi vào trạng thái ngây dại.
Người đến, là một gã thanh niên tóc đen, khuôn mặt yêu tuấn, đôi mắt thâm thúy, toàn thân bao phủ trong hắc bào, như sứ giảm hắc ám, không tản mát ra chút khí tức nào.
Trong tay hắn, là môt thanh trường kiếm, đã chém vô số người, nhưng lại không nhuốm tiên huyết.
Người này, Thường Danh Dương cùng Tề Ngọc Chân không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc, đó chính là Sở Hành Vân.
-Điều này làm sao có thể, ngươi gặp hai đại cao thủ vây công, căn bản không có chút đường sống nào, chẳng lẽ ngươi là quỷ hồn, muốn tìm chúng ta lấy mạng?
Khi Tề Ngọc Chân thấy khuôn mặt yêu tuấn này, đã bị dọa đến thần hồn phách lạch.
Sắc mặt Thường Danh Dương cũng khiếp sợ như vậy, nhưng cũng không mất lý trí, hắn nhìn Sở Hành Vân từ trên xuống dưới, bỗng trái tim co quắp, thất thanh nói:
-Ngươi tiến vào thiên linh cảnh giới, hơn nữa, còn là thiên linh nhị trọng!
Nghe vậy, Tề Ngọc Chân vốn đang thần hồn thất lạch, nhất thời lại ngây ra như phỗng, sững sờ tại chỗ.
Lấy thiên phú Sở Hành Vân bày ra, hắn tiến vào thiên linh cảnh giới, không có bất kỳ người nào ngạc nhiên.
Nhưng sau khi tiến vào thiên linh cảnh giới, lần thứ hai đột phá, bước vào thiên linh nhị trọng cảnh, cái này có chút khó tưởng tượng, cực kỳ không chân thật.
-khó trách ngươi lại đột nhiên xuất hiện, ngươi nhất định là đột phát gấp, tiến vào thiên linh nhị trọng, sau đó dựa vào thực lực tăng vọt, giết chết hai gã nam tử, đồng thời truy tung đến nơi này!
Trong óc Thường Danh Dương hiện lên một đạo linh quang, lập tức nói.
Lời vừa nói ra, hắn lại điên cuồng lắc đầu, từ mình bác bỏ thuyết pháp này.
Hai gã nam tử, hợp tác với Thường gia hơn mười năm rồi, Thường Danh Dương không xa lạ gì, mặc dù ở trong cùng cảnh giới, hai người kia cũng thuộc đứng đầu, chiến lực vô song.
Dưới tình huống đồng thời xuất thủ, mặc dù là thiên linh thất trọng, cũng có thể mạnh mẽ tru diệt!
Trái lại, cho dù sau khi Sở Hành Vân đột phá tu vi, tu vi bất quá chỉ là thiên linh nhị trọng, làm sao có thể giết ngược lại hai gã cao thủ thiên linh lục trọng, đồng thời thoát ra khỏi thú triều, bình yên vô sự đến đây.
Nghi hoặc, tràn đầy trong đầu Thường Danh Dương, làm hắn như muốn điên.
Lúc này, Sở Hành Vân cất bước về phía trước, đi vào lầu các.
Mặc dù chỉ là một bước, lại làm cho Thường Danh Dương run như cầy sấy, hàm răng cắn thật chặc, quát:
-Lạc Vân, ngươi chớ có càn rỡ, chỉ cần ta hét lớn, cha ta cùng Dương Trầm kiếm chủ sẽ lập tức tới, ngươi không thể trốn thoát.
Nói, hắn ngẩng đầu lên, hét thật to.
Sở Hành Vân bật cười một tiếng, thanh âm bình thản:
-Ba ngày này, phàm là kiếm chủ thiên dương thành, đều phải suốt đêm điều tra thú triều, căn bản không có khả năng xuất hiện ở nơi đây, Thường Xích Tiêu đã nghĩ đến điểm đấy, nên ngươi mới ở đây chờ.
-Huống chi, vừa rồi ta cải tạo linh trận, không chỉ có thể cắt đứt mọi động tĩnh âm thanh, ngay cả ánh sáng linh lực, đều có thể cứt đứt, nơi đây cho dù phát sinh chiến đấu, cũng sẽ không người nào biết.
Nghe đến đó, vẻ phách lối của Thường Danh Dương bị thu lại hoàn toàn, suýt nữa ngã xuống đất.
Hắn nhìn ánh mắt Sở Hành Vân, không ngừng run rẩy, lấy lòng nói:
-Lạc Vân, giữa ta và ngươi có nhiều điểm hiểu lầm, chúng ta không cần đến nỗi ngươi chết ta sống.
-Phải không?
Sở Hành Vân cười lần nữa, bước lên không ngừng.
-Ta thừa nhận, trước đó, ta có chút đố kị với ngươi, không chịu thua, muốn biểu hiện một phen, những thứ này, ta nguyện ý hoàn lại gấp trăm lần, cha ta chấp chưởng nội vụ nhất mạch, tài lực dày, ngươi biết ta có khả năng hoàn lại.
Thường Danh Dương có vài phần tự hào nói, nhưng Sở Hành Vân không đáp lại, bước ra một bước, đi tới gần, khuôn mặt yêu tuấn cười nhạt, nhưng nó lại như ma quỷ ở trong lòng Thường Danh Dương.
Hắn lui về sau mất bước, vẫn vẻ mặt lấy lòng:
-Không bằng như thế này, hôm nay ngươi chỉ cần bỏ qua cho ta, sau đó ngươi địa vị cùng cha ta, cùng nhau quản lý nội vụ nhất mạch.
Trong lời nói, Thường Danh Dương nháy mắt cùng Tề Ngọc Chân, biểu hiện ra vẻ khum núm, thấp giọng nói:
-Nếu là ngươi không hài lòng, ta thậm chí có thể nói với cha, đưa nội vụ nhất mạch cho ngươi, đồng thời giúp đỡ ngươi thành chủ nhân Vạn kiếm các.
-Ngươi nghĩ gì thế, không có sự trợ giúp của các ngươi, ta vô pháp trở thành chủ nhân Vạn kiếm các?
Sở Hành Vân đột nhiên cau mày nói, giọng cố tình mang theo một tia giận.
Trong sát na, Thường Danh Dương hoang mang lo sợ, hai chân không ngừng run lên.
Hắn cúi lăng, thận trọng đáp:
-Lạc Vân kiếm chủ thiên phú vô song, tương lai có thể kế thừa địa vị các chủ Vạn kiếm các, nhưng dưới sự giúp đỡ của chúng ta, ngươi có thể mau chóng trở thành các chủ, hưởng thủ vô số tài nguyên, việc như vậy sao lại không làm?
-Ngươi trừ những thứ này, Lục Thanh Dao cùng Lục Thanh Tuyền ta cũng sẽ không nhúng chàm, ngày mai, ta nhất định để họ làm nữ nhân của ngươi, tùy ý đùa bỡn.
Lạc cạch!
Lời này vừa nói xong, Sở Hành Vân đột nhiên dừng lại.
Thường Danh Dương cho rằng Sở Hành Vân động lòng, trong lòng hiện lên một lãnh ý, nháy mắt với Tề Ngọc Chân, đồng thời chuẩn bị xuất thủ đánh lén Sở Hành Vân, lấy việc này để chạy thoát.
Thế nhưng, hắn vừa mới hướng Tề Ngọc Chân nhìn lại, đạo kiếm quang gai mắt kia lần thứ hai nở rộ.
Một keiesm này, nhanh hơn, càng thêm chuẩn xác hơn, không sai lầm rơi xuống trên người Tề Ngọc Chân, làm ngực hắn xuyên thủng, xuất hiện lỗ máu.
Không giống với cái chết của Đằng Thanh.
Trước khí Tề Ngọc Chân chết, hoàn toàn không dự liệu được Sở Hành Vân ra tay, hắn vừa mới âm thầm vận chuyển linh lực, chạy khỏi nơi này.
Bởi vậy, kiếm quang phủ xuống, hắn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mặt mày tối sầm, lập tức mất đi tri giác, biến thành một cỗ thi thể, ngã trên mặt đất, từ từ trở nên lạnh giá.