Đám người đàm luận cũng không ảnh hưởng tới Phạm Vô Kiếp.
Hắn quay đầu nhing Bách Lý Cuồng Sinh nói:
-Cuồng Sinh, đây là Lạc Vân Kiếm chủ, gia nhập Vạn Kiếm Các trong khoảng thời gian ngươi xuất ngoại lịch luyện…
-Sư tôn không cần nhiều lời, ta đối với Lạc Vân Kiếm Chủ tịnh không xa lạ gì.
Phạm Vô Kiếp còn chưa nói xong, Bách Lý Cuồng Sinh bỗng nhiên lên tiếng chặt đứt câu của Phạm Vô Kiếp, một đôi tròng mắt đen nhánh thủy chung dừng ở trên người Sở Hành Vân.
Hắn tiến lên một bước, không nhanh không chậm nói:
-Lạc Vân kiếm chủ tuổi gần mười tám, thiên phú kiếm đạo cực cao, lại có Cực Quang Kiếm Ý Cửu Cấp, vừa gia nhập Vạn Kiếm Các liền trở thành Kiếm Chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử từ trước tới nay của Vạn Kiếm Các.
-Tương truyền hắn cùng Nội Vụ Nhất Mạch có ân oán, để đánh vỡ quyền lực của Nội Vụ Nhất Mạch hắn tự nguyện gia nhập Truyền công Nhất Mạch, cũng chủ động lên tiếng muốn chấn chỉnh ngoại môn hỗn loạn, nhất cử trở thành chủ nhân ngoại môn.
-Trong khoảng thời gian chưởng quản ngoại môn, hắn lấy thủ đoạn phong lôi, tiêu diệt hơn ba ngàn người, triệt để quét sạch ngoại môn, còn nhận 3000 môn đồ, lập bảy tòa kiếm bia triệt để nắm trong tay thực quyền ở ngoại môn, không người nào có thể đoạt.
-Mà gần nhất, hắn tiến nhập núi Thiên Dương, vì cứu đệ tử thân truyền mà hắn cùng hai gã Thiên Linh Lục Trọng đối mặt với thú triều cuồn cuộn, cuối cùng trong họa được phúc, thành công đột phá, tiến vào cảnh giới Thiên Linh Nhị Trọng.
-Sau khi hắn trở về thành Thiên Dương, lại cùng Dương Trầm kiếm chủ phát sinh tranh chấp, lấy kiếm chiêu tự nghĩ ra, cứng rắn đâm Dương Trầm kiếm chủ 1 kiếm, cũng đem Dương Trầm kiếm chủ bức lui nửa bước, tạo nên một thân thanh danh hiển hách.
Từng câu từng câu từ trong miệng Bách Lý Cuông Sinh phát ra.
Cuối cùng, con ngươi của hắn hơi hoảng hốt, ánh mắt nhìn Sở Hành Vân, thanh âm lãnh đạm:
-Những thứ này khi ta lịch lãm ở bên ngoài đều được nghe, đừng nói là Vạn Kiếm Các, ngay cả mười tám hoàng triều, cái tên Lạc Vân kiếm chủ, không người không biết, không ai không hay.
-Cuông Sinh kiếm chủ quá lời.
Sở Hành Vân đồng dạng ánh mắt dừng ở trên Bách Lý Cuồng Sinh, bình thản đáp lại .
Không biết tại sao hắn từ trong con ngươi của Bách Lý Cuông Sinh cảm nhận được một tia kinh dị.
Vẻ kinh dị này cũng không phải địch ý, càng không phải là thiện ý, khiến cho Sở Hành Vân có gảm giác khó nói, không biết trong tâm Bách Lý Cuồng Sinh đến cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Đám người ở đây tự nhiên cũng nhìn thấy một tia kinh dị này, đều là châu đầu ghé tai nghị luận.
-Để Bách Lý Cuông Sinh trở về quả nhiên là một hành động sáng suốt.
Trong đám người ở phía sau, Tần Thu Mạc nhìn một màn trên lôi đài, khóe miệng lộ ra vẻ hài lòng, bộ dáng tươi cười, hắn dời ánh mắt qua lại thấy Thường Xích Tiêu ra dấu im lặng.
Tần Thu Mạc lập tức hiểu ra, lập tức không nhiều lời thêm nửa câu.
Bất quá, nụ cười trên mặt hắn, càng ngày càng đậm, khiến mọi người xung quanh không cách nào nhìn thấu.
-Ngươi đã cùng Lạc Vân Kiếm chủ không xa lạ gì, tự nhiên là hay nhất!
Phạm Vô Kiếp cất tiếng cười, ánh mắt quét qua hai người, thoả mãn nói:
-Hai người các ngươi, đều là thiên tài kiếm đạo nghìn năm khó gặp, tương lai tiền đồ của các ngươi nhất định vô lượng, nhất định có thể vượt qua ta, leo lên kiếm đạo đỉnh phong.
-Ta thân là các chủ Vạn Kiếm Các, có thể ở sinh thời, bồi hai người tài các ngươi, chính là việc rất may mắn, đồng thời, cũng là may mắn của Vạn Kiếm Các. Có hai người các ngươi, Vạn Kiếm Các nhất định quật khởi, trở thành đệ nhất tông môn ở bắc hoang vực!
Lời nói một phen tràn ngập ý chí sục sôi khiến cho không ít người sinh lòng nhiệt huyết hừng hực.
Sở Hành Vân cùng Bách Lý Cuồng Sinh xác thực đều là những thiên tài có một không hai trong hàng ngàn hàng vạn người, hai người hợp thành thì bất khả hạn lượng, tương lai thậm chí có thể vượt qua Phạm Vô Kiếp, trở thành võ hoàng cường giả trong truyền thuyết.
Đến lúc đó, Vạn Kiếm Các cũng sẽ trở thành thánh địa kiếm đạo!
-Lúc ở thành Thiên Dương ta đã cho Lạc Vân đặc quyền tốt nhất, để hắn có thể tự do ra vào Linh Dược Lư, đồng thời tùy ý hái linh dược trong Linh Dược Lư.
Nghe được Phạm Vô Kiếp lời nói này, những trưởng lão nghi trượng không biết chuyện, tất cả đều là mở to hai mắt, tràn đầy hâm mộ nhìn Sở Hành Vân, hiển nhiên, bọn họ cũng biết cái đặc quyền này có bao nhiêu nghịch thiên.
Từ thuở Vạn Kiếm Các truyền thừa tới nay một đặc quyền này chưa bao giờ xuất hiện qua!
Phạm Vô Kiếp tiếp tục quay qua Bách Lý Cuồng Sinh nói:
-Hôm nay, ta quyết định đem một đặc quyền này, đồng dạng ban tặng ngươi, nhìn hai người các ngươi có thể tâm vô bàng vụ, toàn lực kích phát tiềm năng, một đường tu luyện đỉnh phong!
Lời cuối cùng, thanh âm Phạm Vô Kiếp trở nên cao vút, khiến cho ánh mắt của mọi người càng phát ra hỏa nhiệt, bọn họ hâm mộ, trong lòng cũng là tràn đầy chờ mong.
Dưới tình huống mở ra linh dược, Sở Hành Vân cùng Bách Lý Cuông Sinh có thể toàn tâm toàn ý bế quan tu luyện, dưới sự ủng hộ lớn như vậy, tốc độ tu luyện của hai người trở nên cực nhanh, tiến cảnh không thể đo lường.
-Đa tạ ơn sư tôn!
Bách Lý Cuồng Sinh hơi khom người, ngẩng đầu tuy nhiên trên khuôn mặt tuấn dật cũng không có quá nhiều thần sắc vui mừng, vẫn là một bộ dáng ko gợn sóng.
Phạm Vô Kiếp nhíu nhíu mày, vừa muốn nói tiếp, lại nghe được Bách Lý Cuồng Sinh nói:
-Ta mới vừa trở về Vạn Kiếm Các, tinh thần có chút mệt mỏi rã rời, bữa tiệc này, ta không thể tham gia, đến đây cáo từ.
Dứt lời, Bách Lý Cuồng Sinh cũng không đợi Phạm Vô Kiếp đáp lại, ly khai võ đạo lôi đài, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Thấy một màn này, mọi người ở đây xung quan Sở Hành Vân, đều là vô thức ngây ngẩn cả người.
Cái này, Bách Lý Cuồng Sinh, cứ như vậy... mà đi???
Phải biết rằng trên yến hội chính là Phạm Vô Kiếp tự mình xử lý, mục đích chính là để tẩy trần cho Bách Lý Cuồng Sinh.
Hiện tại, yến hội vừa mới bắt đầu, Bách Lý Cuồng Sinh lại rời đi, chỉ để lại một câu vô cùng đơn giản.
Một màn kịch tính như vậy khiến tất cả mọi người đều có điểm dở khóc dở cười.
Mọi người đem đường nhìn dời qua trên người Phạm Vô Kiếp, lại phát hiện hắn cũng không tức giận, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng tươi cười nhàn nhạt như trước, bất đắc dĩ nói:
-Nếu Cuồng Dinh đã rời đi, như vậy yến hội, cũng không có ý nghĩa gì nữa, chư vị đến đây giải tán đi.
Sau khi nói xong, thân hình hắn lóe lên, ngay lập tức biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Hai người này vừa đi, mọi người cũng không có lý do để ở lại, mọi người đều là cười khổ, tiếng nghị luận phân tạp, tứ tán ly khai khỏi nơi này.
-Thực sự không nghĩ tới, yến hội lần này cư nhiên lại lấy phương thức này kết thúc, bất quá, lấy tính tình cao ngạo Bách Lý Cuồng Sinh, cũng có thể nói là chuyện bình thường.
Thân ảnh của Vân Trường Thanh, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Sở Hành Vân, hắn nhìn phương hướng Bách Lý Cuồng Sinh ly khai, có vài phần nghiền ngẫm nói.
Sau lưng Vân Trường Thanh, là ba vị kiếm chủ truyền công nhất mạch.
Lần này yến hội do Phạm Vô Kiếp tự mình xử lý, hết thảy cao tầng Vạn Kiếm Các, đều phải dự họp, đám người Vân Trường Thanh tự nhiên không ngoại lệ.
-Gặp qua chư vị kiếm chủ!
Lục Hình cúi đầu hành lễ với đám người Vân Trường Thanh.
Vân Trường Thanh khoát khoát tay, bước tới gần Sở Hành Vân, nhẹ giọng nói nói:
-Ngươi cùng Bách Lý Cuồng Sinh, trước có từng có tiếp xúc?
-Không.
Sở Hành Vân trực tiếp lắc đầu.
Vân Trường Thanh cau mày, tiếp tục nói:
-Hai người các ngươi chẳng bao giờ tiếp xúc qua, nhưng Bách Lý Cuồng Sinh xem ánh mắt của ngươi, lại có chứa một tia kinh dị, ta nghĩ trong đó chắc chắn nội tình, ngươi nhất định hành sự cẩn thận.
Nghe vậy, Sở Hành Vân gật đầu.
Đối với tia kinh dị, hắn cũng có vài phần nghi hoặc.
Dưới tình huống không biết tình huống, hành động duy nhất chính là duy trì cẩn thận.
Thời điểm Sở Hành Vân cùng Vân Trường Thanh nói chuyện với nhau, thân ảnh của Bách Lý Cuồng Sinh, xuất hiện ở một đỉnh phong ngàn trượng.
Tòa cao phong này, sừng sững giữa sơn cực phía đông Vạn Kiếm Các.
Tòa núi cô phong, cũng không phải là do không có những ngọn núi khác xung quang mà là do chính nó, ngoại trừ tòa cung điện ở ngoài, cũng không có những kiến trúc khác, càng không có một bóng người, lộ ra cảm giác u ám.
Tòa cao phong này là kiếm đỉnh của Bách Lý Cuồng Sinh.
Chỉ thấy hắn từ trong hư không hạ xuống, hai chân vừa chạm đất, một đạo âm thanh đạm mạc, liền từ trong miệng hắn thốt ra, lạnh nhạt nói:
-Nếu đã tới, cần gì phải trốn trốn tránh tránh.
Thoại âm rơi xuống, rừng rậm sau lưng Bách Lý Cuồng Sinh, đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Hai đạo thân ảnh này chậm rãi đi ra, dưới hơi lạnh của mộ quang, từ từ hiện ra hai khuôn mặt tươi cười ...