Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 539: Một tên đệ tử thân truyền cuối cùng

Chương 539: Một tên đệ tử thân truyền cuối cùng

-Ngươi điên rồi phải không, mang theo ta, ngươi cũng sẽ chết trong thú triều!

Sở Hành Vân ngồi dạy, giống to lên một hơi.

Lời này vừa dứt, thanh âm ầm ầm của thú triều lần thứ hai vang lên, so với lần vừa rồi còn mãnh liệt gấp mấy lần.

Một lát sau, linh thú vô cùng vô tận vọt tới, như một con sông dài, đem Thủy Thiên Nguyệt bao quanh, lan tràn ra khí tức cuồng loạn, ép tức mức nàng thở dộc từng ngụm, trên trán hiện đầy mồ hôi.

Nhưng, Thủy Thiên Nguyệt cũng không có buông tha Sở Hành Vân, trái lại càng ôm chặt hơn, một ít khí tức gáo thét, dùng thân thể đỡ lại, không cho Sở Hành Vân bị thương tổn chút nào.

Rầm rầm oanh!

Một đường ngăn cản, một đường xung phong liều chết.

Thủy Thiên Nguyệt còn không vào sâu sơn cốc, trên người của nàng đã hiện đầy vết máu, nhất là ở ngực, đã tồn tại ba đạo vết thương thô to, mỗi một đạo, đều đủ để lấy mạng của nàng.

-Vào sâu trong sơn cốc, thú triều cũng từ từ phân tán, nếu ngươi buông, còn một chút cơ hội sống, nếu là bỏ lỡ, ngươi cùng ta, thực sự phải chết ở chỗ này!

Sở Hành Vân khôi phục một chút, quay nhìn Thủy Thiên Nguyệt ngưng giọng nói.

-Ta không thể sinh cùng sư tôn, lại có thể chết cùng ngày với sư tôn, chết trên cùng một mảnh đất, đã coi như là may mắn.

Thủy Thiên Nguyệt cũng cười, không chút cảm giác trầm trọng, trái lại lộ ra dễ dàng, nhàn nhã.

-Hồ đồ!

Sở Hành Vân phẫn nộ một tiếng.

-Ta không hồ đồ.

Thủy Thiên Nguyệt lắc đầu, giọng nói bình tĩnh:

-Lúc ta quyết định quay lại, đã ôm tâm nguyện phải chết, vấy nên, muốn ta vứt bỏ sư tôn, một thân một mình chạy chốn, chuyện như vậy, ta làm không được, so với giết ta, còn muốn thống khổ gấp vạn lần.

-Ta đã là một phế nhân, nếu có thoát khỏi tai nạn này, cũng không sống được lâu, ta không muốn bởi vì ta, làm ngươi đánh mất tính mất.

Sở Hành Vân thở dài một tiếng, thái độ kiên quyết.

-Năm đó, nếu không phải sư tôn thu ta làm đồ đệ, ta tuyệt đối không thể bước vào cảnh giới này, đối mặt với thú triều vô tận, ta không thể nào tránh đi, ngươi đối với ta có ân tri ngộ, ta làm sao có thể dương mắt nhìn ngươi chết?

-Huống chi..

Lời nói Thủy Thiên Nguyệt ngưng lại, đôi môi đỏ mọng ngân nha, mở miệng nói:

-Sư tôn không chỉ là ân , cũng là người ta thương, hôm nay, nếu ta chết ở nơi này, ta cũng không hối hận.

Ông!

Sở Hành Vân nín thở thoáng chốc.

Hắn không nghĩ tới, ở tình huống nguy hiểm như vậy, Thủy Thiên Nguyệt lại thổ lộ với hắn, đồi thời đối mặt với sự sống cái chết, còn có thể thản nhiên nhưu vậy, mặc dù xuống dưới hoàng tuyền, cũng không oán hận câu nào.

Bởi vậy, lời nói của Thủy Thiên Nguyệt cũng không phải hồ đồ, mà là phát ra từ nội tâm.

Sở Hành Vân ngơ ngác nhìn Thủy Thiên Nguyệt, ánh mắt có tia biến hóa, trầm ngâm một lát sau, hắn chậm rãi mở miệng:

-Thiên Nguyệt, ta có một vấn để có thể hỏi ngươi được hay không?

Bởi vì vừa biểu lộ, khuôn mặt Thủy Thiên Nguyệt đỏ bừng, nàng đột nhiên nghe được Sở Hành Vân nói, thần sắc có chút bối rối, không nói gì, mà gật đầu.

-Năm đó, ta quyết định thu ngươi làm đồ đệ, từng âm thầm điều tra qua lai lịch của ngươi.

Sở Hành Vân ngắm nhìn Thủy Thiên Nguyệt, nói rõ ràng:

-Theo ta được biết, ngươi từng cùng một người có hôn ước, mười sáu tuổi kết thân, nhưng lúc mười sáu tuổi, ngươi không chỉ trắng trợn nhục nhã hắn là phế vật, còn có ý xé bỏ hôn ước/

Trong miệng Sở Hành Vân phun ra từng đạo hồi ức, khiến cho Sở Hành Vân thu hồi dáng tươi cười, đôi mắt hơi trầm xuống, phảng phất lâm vào hồi ức năm đó.

-Năm đó, ngươi kia tu vi kém, nhưng cũng coi là một võ giả, mà là thiếu chủ Sở gia, hắn có chút thực quyền, nhưng trái lại, bây giờ ta, linh hải bị nghiền nát, cánh tay bị đoạn, đã biến thành phế vật triệt để, vì sao ngươi không giống năm đó, vứt bỏ ta?

-Ngươi cùng hắn không giống

Lời Sở Hành Vân vừa dứt, Thủy Thiên Nguyệt hầu như trả lời lập tức.

-Có gì bất đồng?

Sở Hành Vân tiếp tục hỏi.

Thủy Thiên Nguyệt đáp:

-Hôn ước của ta và Sở Hành Vân, chính là do gia đình định ra, cũng không phải của ta nguyện ý, cho nên ta hối hôn, là bởi vì ta không thương hắn, hắn có ưu tú hai không, không liên quan, hơn nữa ở trong mắt ta, hôn ước không đại biểu cái gì, là ngươi khác quyết định, không phải Thủy Thiên Nguyệt ta quyết định, những người khác sao có thể quyết định nhân sinh của ta!

-Sở Hành Vân không sai, sai ở chỗ, hắn không thể để ta thích hắn, nếu ta không thương hắn, vì sao phải ở cùng hắn? Lẽ nào cả quyết định đơn giản của người khác, liền muốn ta ở với hắn suốt đời?

-Ta trắng trợn nhục nhã Sở Hành Vân, chỉ muốn hắn biết khó mà lui, nếu không thương hắn, thì ta sẽ không cho hắn bất kỳ huyễn tưởng nòa, về phần tranh đấu, là lợi ích gia tộc phân tranh, không liên quan gì tới tình cảm.

Nghe Thủy Thiên Nguyệt giởi thích, Sở Hành Vân trầm mặc không nói..

Quả thực, Thủy Thiên Nguyệt là mối tình đầu cảu hắn, điểm này không thể phủ nhận, trong mắt Sở Hành Vân lúc trẻ, Thủy Thiên Nguyệt giống như cửu thiên tiên nữ vậy, thần thánh mà lại mỹ lệ.

ở trước mặt Thủy Thiên Nguyệt, Sở Hành Vân lóng ngóng, riêng con mắt, cũng không có dũng khí nhìn thẳng, hắn như vậy, quả thực không có lý do gì cho Thủy Thiên Nguyệt thích, đừng nói đến yêu say đắm.

Thủy Thiên Nguyệt thở phào một cái, giọng nói như trước:

-Năm năm trước ở huyền kiếm cốc, ta đối với sư tôn, vừa gặp đã thương, nhưng ta biết, chênh lệch của ta và ngươi quá xa, xa đến khó có thể cùng xuất hiện, vậy nên ta khổ tu ngày đêm, không ngừng nghiên cứu kiếm bia.

-Đơn giản là ta yêu ngươi, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu trắc trở, ta đều có thể cố gắng, cho dù đến cuối cùng, khuôn mặt ngươi hủy, tàn phế, biến thành phế nhân, ta cũng không thay đổi.

-Bởi vậy, người khác với Sở Hành Vân, bởi vì ta không thương hắn, mà chỉ thương có mình ngươi.

-Ngươi là sự lựa chọn của ta, ta nguyện ý vì người làm mọi thứ, cho dù cùng ngươi táng thân vào thú triều, ta cũng không bỏ ngươi.

Lời nói Thủy Thiên Nguyệt bình tĩnh, nói xong lời cuối cùng, khóe miệng của nàng nhấc lên một nụ cười, hoàn toàn không vì đối mặt với tử vong mà sợ hãi, trái lại hiện lên vẻ dễ dàng.

Sở Hành Vân nhìn nàng, thật lâu không nói lời nào.

Nhưng nếu tinh tế quan sát, sẽ phát hiện, ánh mắt Sở Hành Vân đối với Thủy Thiên Nguyệt, có một tia cảm giác, đồng thời, cũng mang theo khâm phục.

Ùng ùng!

Ngay vào lúc này, thú triều vô cùng vô tận đập vào, ba động cuộng trào mãnh liệt, đem hai người che lấp, cả tòa sơn cốc bị thôn phệ.

Thủy Thiên Nguyệt nhắm mắt lại, lặng lặng đợi tử vong đến, trong sát na, một hấp lực nở rộ, làm cho thân thể đều như tróc mở ra.

Ông!

Cỗ hấp lực nở ra đến tận cùng, Thủy Thiên Nguyệt triệt để thức dạy, thân thể run lên, bỗng nhiên ngồi dậy.

Nàng mở to mắt, tỉ mỉ đánh giá bốn phía, đồng thời, vươn hai tay ra, bắt đầu kiểm tra thân thể mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, đến cuối cùng tiêu tán hết.

-Nguyên lai chỉ là giấc mơ!

Thủy Thiên Nguyệt cười khổ một tiếng, trong đầu nàng, hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, hai tròng mắt ngơ ngác, phát ra một tiếng thở dài.

Ê a

Khi nàng vừa thở dài, cánh cửa mở ra.

Sở Hành Vân thân mặc trang phục màu đen, từ ngoài tiến đến.

Thấy thế, Thủy Thiên Nguyệt lập tức thu lại suy nghĩ, cắn răng, nhịn đau đi xuống giường, khom người nói:

-Đệ tử Thủy Thiên Nguyệt, đa tạ Lạc Vân kiếm chủ cứu mạng!

Lúc này Thủy Thiên Nguyệt đã biết, mọi thứ nàng trải qua, cũng chỉ là mơ, thu hồi mộng tưởng đẹp.

Trong hiện thực, nàng chỉ là một ngoại môn đệ tử.

Cảm thấy ý cô đơn của Thủy Thiên Nguyệt, Sở Hành Vân có chút rung động.

Hắn nhìn Thủy Thiên Nguyệt giây lát, mở miệng, giọng nói có phần nhu hòa:

-Sau này hôm nay, danh xưng Lạc Vân kiếm chủ, không thích hợp cho ngươi gọi, là đệ thử thân truyền thứ bảy của ta, vậy ngươi gọi ta là sư tôn là được.

Team: Vạn yên chi sào.

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch