trong đó có hai người, Sở Hành Vân không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là cực kỳ quen thuộc, đó là Tần Thu Mạc cùng Thường Xích Tiêu.
Về phền người còn lại, lao giả thân hình to cao, hoa giáp chi linh, toàn thân bao phủ bằng trường bào đỏ, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị, hai tròng mắt toát ra khí tức kinh người.
Người này lên là Hồ Thân, lệ thuộc nội vụ nhất mạch.
Lúc ba người thấy Sở Hành Vân, bánh mắt bọn họ cũng trầm xuống, vùng lông mày nhíu lại, đôi mắt toát ra ánh sáng lạnh giá.
-Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Sở Hành Vân nhìn ba người trước mắt, cười lạnh trong lòng.
Sau khi đình chiến, thân phận kiếm chủ hai người Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc, bị Phạm Vô Kiếp tước đoạt, trở thành trưởng lão phổ thông, phụ trách sử lý vài việc vặt.
Chỉ là Sở Hành Vân không nghĩ tới, hắn lại gặp hai người này tại đây.
Trong lòng Sở Hành Vân nghĩ thế, Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc cũng vậy, trong lòng đầy ngạc nhiên,
Hai người trừng mắt Sở Hành Vân, hàm răng cắn chặt, sao lưng có một tia lãnh ý, thân thể căng thẳng, như hung thú đang thấy con mồi, phải giết Sở Hành Vân tại chỗ.
Ân oán giữa bọn họ quá sâu, tới nỗi người chết ta sống, vĩnh viễn không tan.
Hồ Thân đứng ở giữa hai bên, hắn thấy Sở Hành Vân xuất hiện, biểu tình cũng không có quá nhiều biến hóa, hắn và Sở Hành Vân không có quá nhiều quan hệ, cũng trưa từng trực tiếp tranh đấu.
Thế như, Sở Hành Vân cùng nội vụ nhất mạch, ân oán cho chút phức tạp, hắn là kiếm chủ nội vụ nhất mạch, từ góc nhìn nào đó, đã định trước hắn cùng Sở Hành Vân không quá thân mật.
Nhìn ba người trước mắt, Sở Hành Vân tiếp tục bước, sắc mặt hờ hững.
-Cáo mượn oai hùm!
Giữa lúc Sở Hành Vân đi qua Thường Xích Tiêu, một giọng nói trào phúng phát ra, truyền đến trong tai Sở Hành Vân, khiến cho sắc mặt hắn chợt biết.
-VỪa rồi là ai nói ra?
Sở Hành Vân dừng bước lại, nhìn hướng Thường Xích Tiêu.
Thường Xích Tiêu không nói, thu hồi mắt, trực tiếp không nói gì.
Thấy thế, Sở Hành Vân càng lạnh mặt hơn.
Nhưng hắn không tiếp tục đặt câu hỏi, mà đưa mắt nhìn lên người Thường Xích Tiêu, tay phải đưa ra, không có chút dấu hiệu nào lao đi,
Ba!
một cái tát, hưng hăng tát lên mặt Thường Xích Tiêu.
Lực lượng vặn tượng giáp tay kinh khủng, trong nháy mắt bạo phát, làm Thường Xích Tiêu không có thời gian phản ứng, cả người trực tiếp bay ra ngoài, lúc này có cái răng bay ra, hung hăng đụng vào vách tương.
-Lạc vân, gan cho ngươi thật lớn!
Tần Thu Mạc đứng bên cạnh Thường Xích Tiêu, hắn thấy Sở Hành Vân đột nhiên xuất thủ, liền hắng giọng, quay người rốn lên.
Nhưng mà, đáp lại câu nói này là một cái tát!
Ba!
Sau một khác, gò má Tần Thu Mạc đột nhiên ửng đỏ, lập tức sưng lên, cả người mặc dù chưa bay ra ngoài, nhưng lùi lại mấy bước, chật vật đụng vào tường.
Hai người ôm má, sắc mặt dữ tợn.
Không phải vì bọn họ đau đớn, mà bởi vì cừu hận, hận ý cực sâu đối với Sở Hành Vân, hoàn toàn bạo phát ra, hầu như làm bọn họ không chút suy nghĩ nào.
-Hai người các ngươi, chẳng qua chỉ là tưởng lão thông thường, thấy ta đến, nếu không khom mình hành lễn, còn dám nhục mạ sau lưng ta, to gan lớn mật, là các ngươi mới đúng.
Sở Hành Vân nhìn thoáng, giọng nói lạnh giá tới cực điểm.
Nghe thấy thế, hận ý trong lòng hai người càng lớn, khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ, trên người bọn họ phát ra khí tức cuồng bạo, nhưng dần dần bị áp chế lại.
Chính như lời Sở Hành Vân vừa nói, thân phận của bọn họ, đã không phải kiếm chủ cao cao tại thượng, mà là trưởng lão thông thường.
Dựa theo môn quy Vạn kiếm các, lúc nhìn thấy kiếm chủ, ngoại trừ kiếm chủ cùng các chủ, bất luận kẻ nào cũng phải khom mình hành lễ, thể hiện tôn trọng với kiếm chủ.
Đây là môn quy, tất cả mọi người đều phải nhớ.
Thế nhưng, hai người Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận trưởng lão, đối với lễ nghi phức tạp này, không nhớ trong lòng.
Trọng yếu nhất là, bọn họ không nghĩ tới, Sở Hành Vân lại bá đạo ngang ngược như vậy, một lời không hợp, trực tiếp xuất thủ, đã thế còn nặng như vậy!
Bởi vì điểm này, hai người bọn họ không có phòng bị gì, bị đánh trở tay không kịp.
-THế nào? Còn không hành lễ xin lỗi?
Sở Hành Vân vừa quát.
Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc như bị dội gáo nước lạnh, thân thể bỗng nhiên run rẩy, suýt chút nữa cho là mình nghe lầm, Sở Hành Vân hung hăng tát bọn họ, hiện tại lại muốn bọn họ hành lễ, xin lỗi?
Lòng của hai người hiện ra một mảnh âm lãnh, hận không thể lập tức giết Sở Hành Vân!
-Lạc Vân kiếm chủ.
Lúc này, Hồ Thân trầm mặc không nói cũng lên tiếng, hắn nhìn Sở Hành Vân trước mặt nói, cau mày nói:
-Tìm chô khoan dung được mà khoan dung, ngươi cũng đã xả giận, cần gì phải được một tấc tiến một thước như thế?
-Hồ Thân kiếm chủ, ngươi tựa hồ nhầm lẫn đi?
Sở Hành Vân hơn nhăn mày, cười nhẹ, khiến cho HỒ Thân sửng sốt một chút.
Sở Hành Vân lạnh lùng trả lời:
-Lạc Vân ta hành sự, đều là ân oán phân minh, ngươi không phạm ta, ta tuyệt đối không phạm ngươi, nếu nhưu bọn hắn không trêu chọc ta, ta làm sao lại động thủ?
-Huống chi…
Trong lúc nói truyện, khóe miệng Sở Hành Vân cười nhẹ, nói rằng:
-Ta tính tha cho bọn họ, bọn họ cũng không có cảm kích với ta, lại không đem ân oán xóa bỏ, như vậy, tại sao ta phải thiện tâm?
-Giữa ta cùng bọn họ, vốn là có ân oán lớn lao, nếu vào ngươi, thì có nghĩ đến đánh rắn thì đánh dập đầu không?
Nghe thây ba câu này, Hồ Thân lập tức á khẩu.
Sở Hành Vân nói, rất bá đạo, rất rõ ràng, lại làm cho hắn không có ý niệm phản kháng nào, đơn giản là, ở sâu trong Hồ Thân, đã âm thầm đồng ý thuyết pháp của Sở Hành Vân, không cãi lại, cũng không thể cãi lại.
Thấy Hồ Thân trầm mặc không nói, mặt Thường Xích Tiêu xấu si tới cực điểm, khẽ quát:
-Hồ Thân, cuối cùng ngươi đứng ở bên nào!
Hồ Thân hồi phục tinh thần, trên mặt lộ vẻ lúng túng.
Đầu tiên hắn hắng giọng, nhìn một cái, vừa chuẩn bị mở miệng, lại nghe được một giọng tràn dầu mỉa mai, từ sau truyền tới:
-Hồ Thân kiếm chủ, ngươi thật đúng là càng già càng hồ đồ, thậm chí cả thế cục đơn giản vậy, cũng không nhận rõ!
Nghe lời trào phúng vừa rồi, Hồ Thân trầm xuống.
Trên mặt hắn hiện vẻ giận dữ, quay người lại, khi thấy người vừa nói, liền im lặng, không nói được câu nào.
Đồng thời, vẻ mặt của hắn cũng biến hóa, không có âm lãnh chút nào, mà là bộ mặt lấy lòng.