Nhưng bất đồng là, thân hình bạc trắng của nó, cư nhiên hiện lên ánh sáng xanh nhạt lượn lờ, tạo thành từng đạo minh văn tối nghĩa khó hiểu, bao trùm lên thân thể, coi như phủ thêm một tầng áo giáp xanh nhạt.
“Ánh sáng này là linh hồn lực!” Sở Hành Vân ngơ ra, linh hồn lực hư vô mờ mịt cư nhiên ngưng tụ thành áo giáp thực chất, mỗi đạo minh văn đều mang theo một cỗ khí tức huyền diệu.
Đối với linh hồn lực, Sở Hành Vân không xa lạ gì.
Linh hồn, chính là căn bản của sinh linh, nó giống như một cầu nối, liên kết con người với thiên địa, huyền ảo đến cực điểm, không phải cường giả Niết Bàn cảnh thì không thể chạm vào, không thể lĩnh ngộ.
Tiểu Hồn vừa sinh ra đã có thể thô thiển nắm giữ linh hồn lực, tạo thành ảnh hưởng to lớn với Sở Hổ, điểm ấy, đã nằm ngoài Sở Hành Vân dự liệu, lại không nghĩ rằng, sau khi nuốt chửng Hư Hồn quả, linh hồn lực nó nắm trong tay càng thêm kinh người, có thể đem linh hồn lực ngưng tụ thành chất!
Chỉ thấy lúc này, đôi mắt Tiểu Hồn đột ngột mở ra, hai mắt hiện lên một đạo ánh sáng kỳ lạ làm người khác sợ hãi.
Phốc!
Tiểu hồn há mồm, phun ra một đạo linh hồn lực, cỗ linh hồn lực ngưng tụ thành đồ văn huyền diệu, bao phủ thân thể Bạch Hổ, khiến cho một tia tàn hồn Bạch Hổ còn sót lại ở bên trong run rẩy không ngừng, tựa hồ nhìn thấy điều gì rất kinh khủng.
Mà ánh mắt Tiểu Hồn tựa hồ không thèm để ý chút nào tới tàn hồn Bạch Hổ, quang mang kỳ lạ càng tăng lên, cỗ linh hồn lực cũng biến thành càng thêm nồng nặc.
“Bạch Hổ tựa hồ rất e ngại Tiểu Hồn.” Sở Hành Vân nhìn chằm chằm một màn trước mắt này, trong lòng không khỏi tự nói.
Trước đây, lúc Tiểu Hồn tiến nhập thân thể Bạch Hổ, tàn hồn Bạch Hổ cũng biểu hiện ra e ngại, nhưng nếu so sánh, lần này càng rõ ràng hơn, khiến Sở Hành Vân cảm giác mãnh liệt giống như đối mặt thiên địch.
Tiểu Hồn không ngừng phun linh hồn lực ra, cuối cùng, linh hồn lực hóa thành vòng xoáy, chậm rãi thu nhỏ thân thể Bạch Hổ lại, lập tức một ngụm nuốt vào, trực tiếp nuốt vào bụng.
Sở Hành Vân nhìn mà trợn mắt hốc mồm, còn chưa chờ hắn nói gì, trên người Tiểu Hồn tuôn ra ánh sáng xanh nhạt, chợt lóe lên, thân thể lập tức hóa thành Bạch Hổ, nhất cử nhất động đều mang vẻ sát phạt, nộ khí đâm thẳng hư không, sát khí ngang dọc.
“Xem ra ngươi rất thích thân thể Bạch Hổ, cư nhiên chiếm làm của mình.” Sở Hành Vân có chút bất đắc dĩ nói, trong ánh mắt của hắn lộ ra tinh mang, giẫm chận tới gần, có thể cảm giác được rõ ràng khí tức bén nhọn trên người Tiểu Hồn.
Thân thể Bạch Hổ, do kim loại thần bí từ vực ngoại chế tạo mà thành, vạn năm bất hủ, vô kiên có thể tồi, lúc này, dung nhập linh hồn lực, nó đã có lực sát thương rất khả quan.
Theo Sở Hành Vân phán đoán, cỗ lực sát thương này, đủ để uy hiếp được Thiên Linh cường giả, nếu còn phối hợp linh hồn lực của Tiểu Hồn, chém giết Thiên Linh ngũ trọng được chứ không phải đùa.
“Y ê a nha!” Âm thanh Tiểu Hồn vang lên, thân thể nhoáng lên, một lần nữa biến trở về dáng dấp khả ái.
Sở Hành Vân bất đắc dĩ cười, nhìn Tiểu Hồn bộ dáng khả ái, đem nó bế lên, nói: “Một quả Hư Hồn quả, khiến cho thực lực của ngươi cường hãn không ít, nhưng vẫn không cách nào ĐỂ ngươi miệng nói tiếng người, ta rất tò mò, tiểu gia hỏa như ngươi rốt cuộc là loại linh thú nào.”
Tiểu hồn có thể nghe hiểu Sở Hành Vân nói.
Nó cực kỳ nhân tính hóa nháy mắt một cái, phảng phất cũng chăm chú tự hỏi, cuối cùng không ngừng lắc đầu, miệng phát sinh âm thanh y ê a nha, ra vẻ nó cũng rất khổ não.
“Yên tâm, một ngày nào đó sẽ tìm ra.” Sở Hành Vân cười cười, để Tiểu Hồn xuống, hắn ngồi tại chỗ khoanh chân, trực tiếp tiến nhập trạng thái tu luyện.
Thấy thế, tiểu hồn cũng rất hiểu chuyện duy trì im lặng.
Dưới ánh trăng, một người một thú, hai bên dựa vào nhau.
Hình ảnh như vậy, quả thực khiến kẻ khác kỳ quái.
Ngày hôm sau, nắng gắt treo giữa trời cao, hơi nóng của mặt trời rơi xuống, bao phủ cả tòa Không Tinh thành, khiến thành trì toát ra sinh cơ vô tận.
Sở Hành Vân đã sớm kết thúc tu luyện, lẳng lặng chờ đợi bên trong đình viện.
Hưu!
Tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Nghe được đạo thanh âm này, Sở Hành Vân liền đứng lên, nhưng hắn có chút kinh ngạc, người tới không ngờ là Liễu Thi Vận.
Hôm nay, Liễu Thi Vận mặc quần áo vàng nhạt, đầu đeo trâm ngọc, thắt lưng nhỏ tinh tế, ngũ quan trên mặt hoàn mỹ đẹp đẽ, mang theo một tia khí chất khuê nữ nhà quyền quý, khiến cho Sở Hành Vân sửng sốt một chút.
Hắn cũng không phải kinh diễm với khuôn mặt đẹp của Liễu Thi Vận, mà là cảm giác cỗ khí tức âm lãnh người khác chớ tới gần trên người Liễu Thi Vận tựa hồ đã tiêu tán vài phần, không còn khó khăn như trước.
Liễu Thi Vận nhạy cảm bắt được biến hóa của Sở Hành Vân, lồng ngực có chút hơi vui vẻ, dừng một chút, âm thanh bình thản nói: “Bữa yến tiệc đã chuẩn bị xong xuôi, mời Lạc Vân kiếm chủ đi theo ta.”
Sở Hành Vân gật đầu, linh lực thả ra, theo thật sát bước chân Liễu Thi Vận.
Vù vù hô!
Tiếng kình phong trầm thấp khởi động, tốc độ hai người cực nhanh, sóng vai mà đi, chớp mắt đã tới chỗ sâu trong Liễu phủ.
Liễu Thi Vận liếc mắt nhìn Sở Hành Vân, đột nhiên hỏi: “Vị tiểu tỷ Tô gia đâu rồi?”
“Hả?” Sở Hành Vân thần sắc lóe lên, đang muốn tìm cớ, lại nghe được Liễu Thi Vận tiếp tục nói: “Tiểu tỷ Tô gia gặp chuyện, ta cũng nghe nói, nhưng ngươi có thể yên tâm, ta cũng không cố ý nhằm vào nàng.”
Nói xong, Liễu Thi Vận mắt nhìn phía trước, ngưng giọng nói: “Liễu An là con trai độc nhất, thuở nhỏ sinh ra đã được phụ thân cưng chiều, điều này làm cho hắn từ từ dưỡng thành tính cách vô pháp vô thiên, chỉ cần không phải việc nghiêm trọng phụ thân cũng sẽ chẳng ngăn cản quá nhiều, hôm qua, ngươi ở trước mặt mọi người làm hắn lúng túng, lại còn đánh hắn, với hắn mà nói, cũng là một cái đả kích không nhỏ.”
Sau khi nói xong, Sở Hành Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, nói: “Liễu An là đệ đệ của ngươi, nhưng từ lời nói vừa rồi thì tựa hồ ngươi và hắn quan hệ không phải quá tốt.”
“Tỷ đệ lẽ nào nhất định phải tương thân tương ái?” Liễu Thi Vận đột nhiên hỏi vặn lại, khiến cho Sở Hành Vân sửng sốt, lập tức phát ra một đạo âm thanh cười nhạt, có chút kinh ngạc nhìn đệ nhất mỹ nữ Tinh Thần Cổ tông trước mắt này.
“Ta và Tô Hạ chỉ là bèo nước gặp nhau, bởi vì nàng giúp Tiểu Hồn của ta ăn no, ta liền xuất thủ báo đáp, giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh, hiện tại khốn cảnh đã được hóa giải, ta tự nhiên muốn để nàng trở về gia tộc.” Sở Hành Vân nhìn Liễu Thi Vận bình tĩnh nói, hắn đích xác không có ý định giữ Tô Hạ bên người.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Liễu Thi Vận lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Lạc Vân kiếm chủ đại danh đỉnh đỉnh, thân phận tôn quý siêu nhiên, lại vì một chuyện nhỏ này mà trợ giúp người không thân thích, hoàn toàn không thuộc dự liệu của nàng.
“Mọi chuyện thế gian vốn giản đơn, ngươi nếu nghĩ nó phức tạp, nó sẽ quanh quẩn ở trong lòng của ngươi, làm ngươi khổ không giải thích được, nhưng nếu ngươi nghĩ nó giản đơn, liền có thể giải quyết dễ dàng.”
“Chẳng lẽ, ngươi nghĩ rằng ta là đồ háo sắc, cố ý nhận lấy Tô Hạ, để cho nàng làm tiểu thị nữ của ta?” Sở Hành Vân đột nhiên trêu ghẹo một tiếng, khóe miệng tà mị cười, in thật sâu vào con ngươi Liễu Thi Vận, khiến cho nàng có chút kinh hoảng đưa đôi mắt đẹp nhìn chỗ khác, không dám cùng đối diện.
Sau một hồi, Liễu Thi Vận từ từ khôi phục lại.
Nàng lại len lén liếc Sở Hành Vân, đã thấy Sở Hành Vân nhìn sang phía trước, nhưng nụ cười tà mị từ lâu biến mất.
Tựa hồ là may mắn đối phương không có phát hiện mình xấu hổ, Liễu Thi Vận ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại có một chút mất mát, trống rỗng đột nhiên xuất hiện!