Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 621: Sở Hành Vân chấn kinh

Chương 620: Sở Hành Vân chấn kinh

Trên người Thủy Lưu hương tràn ngập Cửu Hàn Chi Khí, năm đạo ánh sáng màu đỏ tươi lóe ra, giống như một nữ thần băng giá khống chế sinh tử phụ trợ cho nàng, nhưng giờ khắc này hai con mắt của nàng lại thất thần, dường như đang rơi vào trong đoạn lịch sử này.

Đột nhiên, con mắt của nàng lóe ra một đạo dị quang, bóng người trở nên hư ảo, giậm chân liền hướng về tầng tầng quang ảnh mà lao đi.

-Lưu Hương

Sở Hành Vân kinh nghi, lập tức hô lên một tiếng.

Thủy Lưu Hương cũng không dừng bước, quang ảnh trước mắt ngày càng cuồng loạn, thân thể cô gái mặc áo trắng kia tiếp tục tăng vọt, chừng vạn trượng thông thiên triệt địa, tinh quang lượn lờ tứ phía giống như nàng chính là hóa thân của ngôi sao.

-Nếu ngươi lòng mang ý đồ xấu, vậy ta cũng sẽ không lưu tình, hôm nay ta muốn ngươi chôn xương tại đây, cùng tịch diệt trong Tinh Thần!

Thủy Lạc Thu buồn bã lên tiếng, nàng chậm rãi đưa tay ra, tinh quang tùy ý rơi xuống, trong mắt, một giọt nước mắt cũng trào ra.

Ầm!

Thân thể của cô gái mặc áo trắng lần nữa tăng vọt, tinh quang vờn quang càng khiến nàng trở nên lộng lẫy, cổ trận cũng điên cuồng vận chuyển, càn quét bầu trời đêm, mang theo khí thế giết chóc vô cùng vô tận, bất luật kẻ nào cũng không thể chống đối.

-Trận chiến này, ta chắc chắn sẽ không bại.

Nam tử tà khí tràn đầy tự tin nói, hắn vung Phương Thiên Họa Kích, trước người Hắc Bạch Chi Quanh hé mở, hóa thành một đạo Thái Cực Âm Dương Ngư, giống như có thể xuyên thấu âm dương, du đãng trong luân hồi.

-Dù cho máu thịt tan nát, hóa thành một tàn hồn ta cũng phải để ngươi rơi vào trong luân hồi!

Trên người Thủy Lạc Thu đồng dạng lưu chuyển Hắc Bạch Chi Quang. TRong chớp mắt, thân thể của nàng phảng phất hóa thành một đạo lốc xoáy, không ngừng sinh trưởng, hai cổ khí tức hoàn toàn bất đồng lẫn vào nhay, lập tức một tiếng ầm ầm vang lên, thân thể của nàng trở nên cứng ngắc, như bàn thạch đứng vững giữa trời đất.

-Đi

Thủy Lạc Thu khẽ quát lên một tiếng, bên trong thân thể của nàng lóe ra một tia sáng nhạt, thả ra Hắc Bạch Chi Quang vô cùng vô tận.

Thấy một màn này, hai con mắt Sở Hành Vân mở to, con ngươi co rút, theo bản năng phun ra một câu:

-Sao có thể có chuyện đó, đó là… Luân Hồi Thạch?!

Lời này vừa dứt, quang hoa lộng lẫy hé mở, cả một tòa cổ thành run rẩy, hư không lay động, mỗi một ngóc ngách đều là tinh quang vô cùng vô tận, cùng với tiếng gầm thét thống khổ sầu bi.

Vù!

Một đạo thanh âm vang lên khiến Sở Hành Vân giật mình tỉnh lại, hắn mở to con mắt phát hiện ra mình đang đứng thẳng tại chỗ, quang hoa lộng lẫy xung quanh đã biến mất, tất cả mọi người đều lẳng lặng đứng đó, không mất một sợi tóc.

Một màn quang ảnh vừa rồi kéo dài nhưng đối với ngoại giới mà nói bất quá cũng chỉ là một cái nháy mắt, như mộng như ảo.

-Thủy Lạc Thu, nam tử tà khí, còn có Luân Hồi Thạch, tất cả những thứ này có liên quan như thế nào?

Sở Hành Vân tuy trở về hiện thực nhưng suy nghĩ của hắn vẫn đặt ở những gì chứng kiến trong quang ảnh.

Hai đoạn quanh ảnh này kết hợp lại, là một đoạn tình cảm bi ngược, mà Vạn Tinh Đoạn Thạch đứng vững ngàn năm này, chính là thân thể của nữ tử tuyệt mỹ kia. Nàng đã chết, thân thể của nàng hóa thành bàn thạch, cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.

Sở Hành Vân cảm thấy, Thủy Lạc Thu cùng tên nam tử tà khí kia, hắn đều không xa lạ gì, rất quen thuộc, phảng phất như đã từng tiếp xúc qua, hơn nữa cũng không phải là ở đời trước mà là ở đời này của hắn!

Còn có viên ngọc thạch phóng ra Hắc Bạch Chi Quang cực kỳ giống với Luân Hồi Thạch, một luông khí tức đặc biệt như vậy không thể nào là mô phỏng, càng không thể nhận sai.

Nhưng Luân Hồi Thạch là đồ vật bản mệnh của Luân Hồi Thiên Đế, sao có khả năng xuất hiện ở chỗ này?

Còn nữa, vừa nãy Thủy Lưu Hương đột nhiên xuất hiện cũng làm cho Sở Hành Vân cả kinh. Trong con ngươi của Thủy Lưu Hương xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ, tuyệt đối không tầm thường, Thủy Lưu Hương đã thấy được quang ảnh, càng thâm ảo, cũng càng khiến người ta không cách nào tưởng tượng. Ngay cả Sở Hành Vân cũng ngoài ý muốn.

-Vạn Tinh Đoạn Thạch phóng ra lưu quang bao phủ đất trời, trong mấy ngàn võ giả thế nhưng giường như lại chỉ có ta và Lưu Hương nhìn thấy một đoạn quang ảnh lịch sử.

Sở Hành Vân ngẩng đầu, chỉ thấy Thủy Lưu Hương đứng sừng sững trong hư không, trên người nàng hào quang màu đỏ đã tiêu tan, Cửu Hàn Chi Khí cũng thu hồi lại trong cơ thể.

Không biết từ khi nào Dạ Thiên Hàn đã đứng bên cạnh Thủy Lưu Hương, trên người tỏa ra khi tức cổ quái, nhưng thấy Thủy Lưu Hương không còn phóng xuất ra Cửu Hàn Chi Khí trong lòng âm thầm thở ra, tâm niệm khẽ động, cỗ khí tức cổ quái lập tức tiêu tan.

Bên trong không gian, mọi người dồn dập lấy lại tinh thần, đối diện lẫn nhau, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ nghi hoặc, tại sao Vạn Tinh Đoạn Thạch đột nhiên vỡ vụn, lại đột nhiên phóng xuất ra lưu quang vạn trượng, cuối cùng lại không gợi ra cái dị tượng gì.

Nhưng rất nhanh bọn họ cũng không suy xét vấn đề này nữa mà ánh mắt chuyển lên người Thủy Lưu Hương, bước chân không tự chủ được lùi về sau, phảng phất không giám tiếp xúc quá gần với Thủy Lưu Hương.

Cửu Hàn Chi Khí vừa rồi quá kinh người, không cách nào khống chế. Bọn hắn đều không muốn chết, không muốn vĩnh viễn bị đóng băng trong lạnh lẽo.

-Sư muội của ta chỉ là tiểu bối, ngày tháng tu luyện còn thấp, Cổ tông chủ lại thẳng tay thăm dò, thực là ngoài dự liệu của ta, xem ra bữa tiếc tối nay là một Hồng Môn Yến, chỉ vì nhằm vào Cửu Hàn Cung ta, hành động như thế thật khiến người ta phỉ nhổ!

Dạ Thiên Hàn đột nhiên cất giọng trào phúng, lời nói bén nhọn khiến sắc mặt Cổ Phồn Tinh âm trầm, trong lòng lửa giận bốc cháy hừng hực.

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, còn chưa mở miệng phản bác, Dạ Thiên Hàn tiếp tục nói:

-Lần này lục tông thi đấu Cửu Hàn Cung ta chắc chắn sẽ không lưu tình, vị trí thủ khoa chắc chắn sẽ nằm trong tay chúng ta.

Sauk hi nói xong, thân hình của nàng lóe lên, lập tức mang theo Thủy Lưu hương rời khỏi nơi này, biến mất giữa bầu trời đêm.

Thấy cảnh này, nhất thời đoàn người sợ hãi theo bản năng nhìn về Cổ Phồn Tinh đang âm thầm lộ ra biểu tình cười khổ. Hôm nay Tinh Thần Cổ Tông đã mất mặt cuối cùng còn bị Dạ Thiên Hàn sẵng giọng, thân là tông chủ, Cổ Phồn Tinh giờ khắc này sao có thể thoải mái.

Ngày mai lục tông thi đấu, càng thêm thú vị.

THủy Lưu Hương bày ra thực lực chấn động bốn phương có thể kịch chiến cường giả Âm Dương, nàng hoàn toàn xứng đáng trở thành đầu bảng. Những tông môn khác đối mặt với cục diện hôm nay, rốt cuộc đã là trực diện kịch chiến hay còn dấu diếm lá bài tẩy

Sự việc phát sinh hôm nay vô số người chứng kiến, nhất định sẽ truyền khắp Tinh Thần Cổ Tông, Thủy Lưu Hương không thể nghi ngờ sẽ hấp thu vô số ánh mắt. Nàng thật sự quá thần bí, sâu không tới đáy.

-Hai người kia tuy đã rời đi nhưng tiệc tối cũng chưa kết thúc, tới, chúng ta tiếp tục!

Quý Uyên đột nhiên mở miệng, nguyên bản bầu không khí cứng ngắc cũng hòa hoãn xuống không ít.

Cổ Phồn Tinh lập tức ngầm hiểu, cười vang nói:

-Chư vị, tiệc tối tiếp tục, chớ để khúc nhạc dạo ngắn làm hỏng hứng thú.

Thấy thế đoàn người giơ chén rượu trên tay lên, tuy như vậy nhưng bầu không khí trong bữa tiệc vẫn nặng nề, các cường giả của đại tông môn đều âm trầm, thấp giọng thảo luận lộ ra khí tức nghiêm nghị.

Sở Hành Vân cũng giống như vậy, trong đầu của hắn có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ lướt qua.

Không lâu lắm tiệc tối liền kết thúc, đoàn người lục tục rời đi, rất nhanh Vạn Tinh Lâu chỉ còn lại cao tầng ngũ đại tông môn cùng với mười tên thiên tài yêu nghiệt.

Cổ Phồn Tinh đứng dậy, ánh mắt quét qua mọi người, chậm rãi thở ra, mới cất lời:

-Xem ra kế hoạch của chúng ta, chỉ có thể kiên trì thực hiện.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch