Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 666: Núi cao không thể vượt qua

Chương 665: Núi cao không thể vượt qua




CHương 665: Núi cao không thể vượt qua

Trên ba ngườ kia, tràn ngập ánh sáng năm màu, quang trụ ánh sáng phóng lên cao, chừng hơn sáu mươi trượng, thanh thế kinh người, cho dù cách vài dặm, đều có thể cảm giác được rõ ràng, bao phủ một phương hư không.

Đám người này tới gần, ánh mắt Sở Hành Vân cùng Tô Tĩnh An đã trầm xuống, ba người này chính là đám người Cố Thiên Kiêu.

Mấy ngày trước, bọn họ nhục nhá Bách Lý Cuồng Sinh, sau đó tiến vào chỗ sâu trong cung điện, không nghĩ tới, ba người bọn họ không chỉ có không rời đi nơi đây, còn thu nhập được lớn, tiên khí nhiều hơn gấp bội.

-Lạc Vân, ngươi không chết!

Vừa tới gần, thanh âm tràn đầy ngạc nhiên của Lâm Tịnh Hiên vang lên.

Nhưng thấy hắn trợn to hai mắt ,vẻ mặt khó tin, ánh mắt tập trung ở trên người Sở Hành Vân, tinh tế quan sát một phen, xác định đây không phải là ảo giác, tâm thần vẫn không ngừng run rẩy, không thể tin được cảnh trước mắt.

Trừ hắn ra, Cố Thiên Kiêu cùng La Sâm cũng giống như vậy.

Lúc đầu, Cố Thiên Kiêu âm thầm xuất thủ, đem Sở Hành Vân đánh văng ra vết nứt không gian, một cái chớp mắt, trong lòng ba người nghĩ Sở Hành Vân đã là một thi thể đông lạnh, tuyệt đối không thể sống sót.

Nhưng ai biết, vừa qua mấy ngày, Sở Hành Vân lại xuất hiện trước mặt bọn họ, không chỉ không bị thương, tu vi còn nâng cao lên không ít, đạt đến thiên linh ngũ trọng!

Điều này thực sự không tin nổi!

-Lạc Vân kiếm chủ.

Trong lúc đồng thời, thanh âm Tô Tĩnh An truyền đến, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở.

Hai người bojnhoj rời khỏi lăng mộ, đạo kiếm ảnh kia cũng tiêu thất, nhưng trong hư không lúc này, Bách Lý Cuồng Sinh còn đang trong kiếm ảnh, nhận lấy lão giả truyền thừa.

Quá trình này vô cùng trọng yếu, không thể bị quấy rối.

Ba người Lâm Tịnh Hiên đột nhiên xuất hiện, nếu như ba người này có cử động, sợ rằng hậu quả khó thể lường.

-Đại môn đã đóng, bọn họ cũng không biết lăng mộ tồn tại, trước tiên không nên vọng động.

Sở Hành Vân đáp lại, lập tức ánh mắt của hắn nhìn lại đám người Lâm Tịnh Hiên, hai mắc đạm mạc, lạnh lufg nóiL

-Ngươi còn chưa chết, ta làm sao có thể chết.

Cố Thiên Kiêu hừ lạnh một tiếng, khiếp sợ thì khiếp sợ, hắn cũng không để Sở Hành Vân vào trong mắt, hai mắt chậm rãi đảo qua, khi nhìn thấy kiếm ảnh, trong con người đột nhiên hiện lên một cái tinh mang.

Phải biết rằng, đã nhiều ngày, ba người Cố Thiên Kiêu không ngừng thâm nhập cung điện, đã sớm đem tòa cung điện tìm tòi mọi ngóc ngách, nhưng ngoại trừ tiên khí ra, họ không tìm được gì giá trị.

Lúc này, đạo kiếm ảnh rộng lớn như vậy, đứng giữa trời cao, ý có thể phá trời, vừa nhìn liền biết bất phàm.

-Tòa cung điện này có chủ nhân là một gã kiếm tu, cất giấu chí bảo, khẳng định cùng kiếm có liên quan, kiếm này hơn phân nửa có bí mật.

Cố Thiên Kiêu quay nhìn La Sâm cùng Lâm Tịnh Hiên nói, hai người kia khẽ gật đầu, đồng dạng nghĩ đến thuyết pháp này, đôi mắt lập tức dâng lên lửa nóng.

-Vận khí các ngươi thực tốt, cư nhiên phát hiện ra bí mật tòa cung điện này, nhưng cũng tiếc, cuối cùng chì là dâng tặng chúng ta mà thôi.

Lâm Tịnh Hiên không có che dấu thái độ của mình, cước bộ bước lên trước, giọng nói đắc ý:

-Được rồi, hai người các ngươi tiến nhập cung điện, có thấy Bách Lý Cuồng Sinh?

Nghe giọng nói kiêu ngạo của Lâm Tịnh Hiên, Sở Hành Vân cùng Tô Tĩnh An đều không nói gì, lấy bất biến ứng vạn biến.

Thấy hai người trầm mặc, Lâm Tịnh Hiên càng thêm đắc ý, quay nhìn Sở Hành Vân nói:

-Không bao lâu trước, Bách Lý Cuồng Sinh vì giúp ngươi báo thù, một người cầm kiếm mà đến, ý đồ lấy một địch ba, hắn không chỉ không báo được thù, còn bại trong tay ta, bị bại triệt dể, không có cơ hội xoay người.

-Bất quá, các ngươi yên tâm, ta cũng không có giết hắn, chỉ đá nát linh hải, đồng thời để lại trên mặt hắn vết dao, chết, chắc là không chết, nếu như cẩn thận sống, còn có thể may mắn rời khỏi cổ tinh bí cảnh, nhưng nửa đời sau của hắn, nhất định mang danh xấu, thực sự là đáng thương.

Trong lời nói, Lâm Tịnh Hiên còn làm bộ thở dài vài hơi, hắn rất hưởng thụ cảm giác sảng khoái này, nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, lời nói này vừa ra, trên mặt Sở Hành Vân không có bất kỳ biến hóa gì, không hề bận tâm, căn bản không bị ảnh hưởng.

-Ngươi không giận giữ?

Lâm Tịnh Hiên mở miệng đặt câu hỏi, Sở Hành Vân trận định tự nhiên, làm hắn có cảm giác đánh vào bông, cực kỳ khó chịu.

-Tại sao ta phải tức giận?

Sở Hành Vân cười, nói lại:

-KHông lâu sau đó, ngươi nhất định sẽ bởi việc ngươi làm mà cảm thấy hối hận sâu đậ, đến lúc đó, người thương cảm, không phải Cuồng Sinh, mà là ngươi.

-Hối hận?

Lâm Tịnh Hiên giống như nghe được lời buồn cười nhất trên đời này, cười ha ha lên, biểu tình từ từ trở nên dữ tợn:

-Ở trong từ điển của Lâm Tịnh Hiên ta, cho tới bây giờ, không có hai chữ hối hận, huống chi, Bách Lý Cuồng Sinh chỉ là bại tướng dưới tay ta, ta căn bản khinh thường để ý, ta có thể thắng hắn một lần, là có thể thắng hắn lần thứ hai, lần thứ ba, ta vĩnh viễn là núi cao, hắn không thể vượt qua.

-Lời này ta coi như chưa nghe thấy.

Sở Hành Vân nhún vai, trọng nói châm chọc, khiến cho sắc mặt Lâm Tịnh Hiên trở nên xấu xí không gì sánh được, âm lãnh nói:

-Ngươi cũng có thể đắc ý, đợi ta đem đầu của ngươi chém xuống, nhìn ngươi làm sao kiêu ngạo!

Dứt ời, trên người Lâm Tịnh Hiên toát ra từng đạo đao mang, võ linh quỷ lâu đao hiện lên, một bước đạp ra, khắp không gian đều lạnh run, thời khắc này, La Sâm bên cạnh hắn cũng xuất thủ, huyết phách đao nắm chặt trong tay, ánh đao như máu, tàn sát bừa bãi khắp trường không.

Cảm thụ được chiến ý hai người ngất trời, trong lòng Tô Tĩnh An cũng trầm xuống, trận chiến này đã không thể tránh né, mặc dù lấy hai địch ba, cũng không lùi bước.

Ung!

Một tiếng đàn vang lên.

Chẳng biết lúc nào, trong tay Tô Tĩnh An đã xuất hiện một đàn cổ, thân cây đàn cổ có chút kỳ lạ, hình long hình, toàn thaan đều cổ xưa, khí tức cũ kỹ, tựa hồ như một đầu viễn cổ chân long chân chính, chiếm giữ trên thân cầm.

-Thiên long đàn!

Vùng lông mày Cố Thiên Kiêu nhíu lại.

Thiên long đàn là trấn tông chí bảo của Thất tinh cốc, cùng Thần tiêu cổ chung tương đồng, đều là hạ phẩm hoàng khí, một khi thôi động đến mức tận cùng, tiếng đàn chuyển hóa thành long ngâm, thẩm thấu huyết nhục, trực tiếp ảnh hưởng tới tâm thần cùng linh hải, uy lực càng kinh khủng.

-Quả nhiên, phàm là người tiến vào cổ tinh bí cảnh, tông môn đều dành cho vô số trân bảo.

ở trong lòng Cố Thiên Kiêu nói một tiếng, tay vươn lên, bỗng một đạo linh quang hiện lên.

Cũng không lâu sau, thân thình Cố Thiên Kiêu lóe lên, đứng trước mặt Tô Tĩnh An cùng Sở Hành Vân.

Nhưng mà hắn không có xuất thủ, mà giang hai cánh tay, trực tiếp ngăn cản Lâm Tịnh Hiên cùng La Sâm.

Team: Vạn yên chi sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch