Đại chiến qua đi, cả vùng không gian trở nên cực kỳ hỗn loạn, mặt đất đầy những cái hố cũng trăm nghìn vết rách, Linh lực trong hư không dần tản đi, khắp nơi lộ ra khí tức hỗn độn.
Tuy nói ba người Sở Hành Vân cuối cùng giành chiến thắng, nhưng bọn họ lần này cũng tiêu hao rất lớn, cả ba người đều khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng điều chỉnh thân thể, khôi phục Linh lực.
Hôm nay, trận chiến này, không thể phủ nhận rằng vô cùng khủng bố.
Hoàng khí va chạm, vương khí đông đảo, sáu người đều toàn lực ra tay, ai cũng không dám để lại con bài ẩn , cuộc chiến như vậy, cho dù là cường giả âm dương cảnh gặp phải, cũng e sợ không dám đối kháng, muốn chạy mất dép.
Dù sao, sáu người này cũng là thiên tài mạnh nhất trong Bắc Hoang vực, tuy là thực lực mới đạt tới Thiên Linh Cảnh giới, nhưng cấp độ thì từ lâu đạt đến trình độ Âm Dương, lại phối hợp cùng hoàng khí và vương khí, cùng với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn thần thông, ai cũng không dám khinh thường.
Hô!
Ba người đồng thời thở ra một ngụm trọc khí, con ngươi hơi mở, từng sợi từng sợi tinh mang thiểm lược mà qua, rốt cục đem khí tức điều chỉnh xong xuôi.
-Vốn tưởng rằng lần này sẽ tổn thất to lớn, vạn vạn không nghĩ tới, chúng ta lại là người thắng cuối cùng.
Tô Tĩnh An đứng dậy, ánh mắt rơi vào Tỏa Không Linh Võng trong hư không, nhất thời có chút không cam lòng nói:
-Chỉ tiếc, rõ ràng đã bỏ vào trong túi hai cái Cửu Văn vương khí, cuối cùng bị Cố Thiên Kiêu đoạt lại một cái, chỉ còn sót lại Tỏa Không Linh Võng này.
Mặc dù đối với Thất Tinh Cốc, Cửu Văn vương khí, cũng là chí bảo hiếm có, chỉ kém một bước là trở thành hoàng khí, có thể trấn áp tông môn...
Vốn là, Sở Hành Vân đã khống chế được Sát Thần Chi Thủ cùng Tỏa Không Linh Võng, nhưng cuối cùng bên trong hỗn chiến, Cố Thiên Kiêu lén lút đoạt lại một cái, điều này khiến cho Tô Tĩnh An trong lòng không vui.
-Có thể được một cái, đã là cực kỳ tốt, chẳng lẽ Tô huynh thật sự cho rằng, ta đã thay thế được Cố Thiên Kiêu, triệt để khống chế được Sát Thần Chi Thủ cùng Tỏa Không Linh Võng hay sao?
Sở Hành Vân đi tới trước người Tô Tĩnh An, cười nhạt một tiếng, tiếng cười kia khiến Tô Tĩnh An nhất thời sững sờ, trong mắt lập loè ánh sáng nghi hoặc.
Sở Hành Vân mỉm cười như trước, giải thích:
-Tuy nói ta thông hiểu pháp môn Thần Tiêu điện, có thể ngưng tụ dấu ấn Thần Linh, mạnh mẽ khống chế hai vật, nhưng cuối cùng, Sát Thần Chi Thủ cùng Tỏa Không Linh Võng, chính là chí bảo tân bí của Thần Tiêu điện, ta là một kẻ ngoại lai, tu vi bất quá Thiên Linh năm tầng, làm sao có khả năng hoàn toàn khống chế.
-Này trước ngươi là nói. . .
Tô Tĩnh An nghe được Sở Hành Vân, tròng mắt đột nhiên mở rộng, tựa hồ ý thức được điều gì.
-Một nửa thật, một nửa giả, nếu không, Cố Thiên Kiêu như thế nào sẽ sinh lòng kiêng kỵ chúng ta?
Sở Hành Vân bật cười nói, hắn đối với Cố Thiên Kiêu hiểu rất rõ, người này bụng dạ cực sâu, thủ đoạn nham hiểm, người thường căn bản không phải địch thủ của hắn, người càng như vậy, đa nghi càng sâu, không bao giờ hành động lỗ mãng.
Sở Hành Vân sử dụng bí pháp Thần Tiêu điện, ngưng tụ ra hai đạo dấu ấn Thần Linh, đồng thời thay thế được Cố Thiên Kiêu, mạnh mẽ khống chế Sát Thần Chi Thủ cùng Tỏa Không Linh Võng, việc này, quá mức quỷ dị, hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của Cố Thiên Kiêu.
Cho nên, lấy tính tình Cố Thiên Kiêu, chắc chắn sẽ không lập tức ra tay, hắn sẽ chăm chú quan sát, tinh tế phỏng đoán, chờ sau khi hoàn toàn thăm dò được toàn bộ thế cuộc, mới có hành động tiếp theo.
-Chẳng trách sau khi ngươi khống chế Sát Thần Chi Thủ cùng Tỏa Không Linh Võng sau, cũng không có lập tức áp bức ba người kia, nguyên lai, ngươi căn bản là không có cách kéo dài thời gian khống chế hai vật này!
Tô Tĩnh An hồi tưởng một màn vừa mới phát sinh, nhất thời sáng tỏ hơn nhiều.
-Trên phương diện tổng thực lực, bên ta cũng không bằng đối phương, điểm ấy không thể nghi ngờ, vì lẽ đó ta mới kéo dài thời gian, để khí thế đối phương từ từ suy yếu, đồng thời làm cho Cố Thiên Kiêu trong lòng nảy sinh nghi ngờ, không dám ngông cuồng ra tay, ta cũng định liệu trước, hắn dù rat ay cũng không dám mạnh mẽ đoạt lại Sát Thần Chi Thủ cùng Tỏa Không Linh Võng.
Nụ cười trên mặt Sở Hành Vân càng sâu, ngữ khí xoay chuyển, nhìn Bách Lý Cuồng Sinh nói:
- Biện pháp kéo dài thời gian tốt nhất, chính là cái gọi là luận bàn quyết đấu, vừa có thể rửa nhục, còn có thể tiến một bước áp chế khí thế đối phương, một mũi tên trúng hai đích.
-Vậy ngươi không sợ, ta lần thứ hai bại dưới tay Lâm Tịnh Hiên hay sao?
Thấy Sở Hành Vân êm tai mà nói, Bách Lý Cuồng Sinh lên tiếng trêu ghẹo , nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, nhìn chăm chú Sở Hành Vân.
-Ta cảm thấy ngươi có thể thắng, liền nhất định có thể thắng, ta tin tưởng ánh mắt của chính mình, càng tin tưởng thực lực của ngươi.
Sở Hành Vân bình tĩnh trả lời, ngôn ngữ mộc mạc, lại làm cho Bách Lý Cuồng Sinh tâm thần khẽ run , trong lòng tràn ngập thỏa mãn, lúm đồng tiền như hoa mùa xuân.
-Nói như vậy thật khiến ta thụ sủng nhược kinh, ngày sau, ta chắc chắn sẽ không phụ lòng sự tin tưởng của ngươi.
Bách Lý Cuồng Sinh từng chữ từng chữ nói rõ ràng, ánh mắt của hắn ngưng tụ thành kiếm, vô cùng kiên định, không hề giống như tùy ý mà nói.
-Được.
Sở Hành Vân vỗ vỗ vai Bách Lý Cuồng Sinh, lại nghe được Tô Tĩnh An thở dài nói:
-Lạc Vân, ngươi thiết kế toàn bộ bố cục, xác thực thiên y vô phùng, để chúng ta có thể chuyển bại thành thắng, bất quá, khiến ta cảm thấy giật mình chính là, ở thời khắc mấu chốt hỗn chiến, Cố Thiên Kiêu lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, còn đem Lâm Tịnh Hiên cũng cùng nhau cứu đi.
Trải qua một phen giao thủ, Tô Tĩnh An biết rõ Cố Thiên Kiêu là kẻ tính tình giả dối, người này lòng dạ sâu không lường, vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, chính là hạng người độc ác nham hiểm.
Nhưng ở cuối cùng, hắn vậy mà có ý đồ cứu La Sâm, còn đem Lâm Tịnh Hiên nhét vào bên trong Độ Hư linh chu, cứu hắn thoát khỏi nơi này, nếu không Lâm Tịnh Hiên cũng chắc chắn phải chết.
-Xác thực, nắm giữ Độ Hư linh chu hắn muốn trốn khỏi nơi đây, rất là dễ đãng.
Bách Lý Cuồng Sinh gật gù, đối với điểm ấy, hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
-Đây mới là chỗ giả dối của Cố Thiên Kiêu, các ngươi đều bị hắn lừa.
Sở Hành Vân cười lớn một tiếng, tràn đầy cảm thán nhìn hai người đang sửng sốt, bọn họ, bị Cố Thiên Kiêu lừa?
-Độ Hư linh chu là một cái kỳ vật, có thể na di hư không, thoát đi cảnh khốn , chỉ là thời điểm sử dụng vật ấy, người sử dụng nhất định phải tâm thần yên tĩnh, không chịu linh lực tập kích, bằng không, sẽ chịu phản phệ cực kỳ nghiêm trọng.
Sở Hành Vân ngữ khí tăng thêm, dùng sức cường điệu điểm ấy, tùy tiện nói:
-Hỗn chiến cuối cùng, chính là do Cố Thiên Kiêu dấy lên, mục đích của hắn rất đơn giản, chính là để thế cuộc trở nên hỗn loạn, từ đó hắn có đủ điều kiện mạnh mẽ đoạt lại Sát Thần Chi Thủ cùng Tỏa Không Linh Võng, sau đó sẽ lợi dụng Độ Hư linh chu, lặng yên rời đi.
-Đến lúc đó, chiến cuộc cân bằng sẽ bị đánh vỡ, lấy 3 địch hai, cuối cùng người bị thua, nhất định là Lâm Tịnh Hiên cùng La Sâm, mà bên ta cũng sẽ chịu tổn thương nguyên khí,lúc ấy , Cố Thiên Kiêu liền có thể thuận lý thành chương ngồi ngư ông thủ lợi, trở thành kẻ cuối cùng chiến thắng!
Sở Hành Vân không chỉ có hiểu rõ cách làm người của Cố Thiên Kiêu, mà đối với tân bí trân bảo của Thần Tiêu điện cũng vô cùng hiểu biết, nói không khuếch đại, hắn chỉ cần một chút, liền có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Cố Thiên Kiêu.
-Vì vậy khi đó ngươi mạnh mẽ xuất thủ mới quấy rầy kế hoạch của Cố Thiên Kiêu!
Tô Tĩnh An bừng tỉnh, lời này vừa mới dứt, hắn lại nhíu chặt lông mày, quái dị nói:
-Vậy hắn cuối cùng tại sao thay đổi chủ ý, cứu đi Lâm Tịnh Hiên?
Cố Thiên Kiêu đã sớm chuẩn bị kỹ càng đường lui, hắn hoàn toàn có thể vứt bỏ Lâm Tịnh Hiên cùng La Sâm, nhưng đến cuối cùng, hắn lại xuất thủ cứu La Sâm, còn mang Lâm Tịnh Hiên rời đi.
Này, không hợp tính tình âm u của Cố Thiên Kiêu.
-Nếu hắn rời đi một mình, Lâm Tịnh Hiên cùng La Sâm sẽ chết trong tay chúng ta, như vậy trân bảo trên người hai người này cũng sẽ rơi vào trong tay hai chúng ta, trong đó đương nhiên có cả La Sinh Cổ Đao, nhiều hơn một cái hoàng khí thực lực của chúng ta sẽ càng tăng lên, này đối với hắn mà nói chính là một đạo Thôi Mệnh Phù.
Sở Hành Vân nhún vai một cái, không để ý lắm nói:
-Lâm Tịnh Hiên có thể chết, nhưng là, hắn tuyệt đối không thể chết ở trong tay chúng ta, mà La Sâm tồn tại chính là có cũng được mà không có cũng được, vừa vặn có thể làm người chết thế, chịu đựng Linh lực loạn lưu khủng bố, vì hắn tạo cơ hội đào mạng.
Người chết thế!
Nghe được ba từ này, Bách Lý Cuồng Sinh cùng Tô Tĩnh An đột nhiên nín thở, bọn họ lập tức nhớ lại dáng dấp La Sâm trước khi chết, càng nghĩ càng cảm giác không đúng, trái tim đập đến lợi hại.
-Được lắm kế sách lừa dối, vừa có thể toàn thân trở ra, có thể lôi kéo minh hữu, hiện tại, e là Lâm Tịnh Hiên đã triệt để tín nhiệm Cố Thiên Kiêu.
Bách Lý Cuồng Sinh lòng vẫn còn sợ hãi than, nếu như không phải Sở Hành Vân chỉ ra toàn cục, giờ khắc này, hắn vẫn chưa hay biết gì, tin Cố Thiên Kiêu làm người không tệ.
Tô Tĩnh An cũng không ngừng gật đầu, nhưng sau khi hắn gật đầu, tầm mắt lại rơi vào trên người Sở Hành Vân, trầm ngâm trong giây lát, sau đó lại thở ra ngụm trọc khí thật dài.
-Tuy nói lần này để Cố Thiên Kiêu cùng Lâm Tịnh Hiên chạy thoát, nhưng chúng ta cũng thu hoạch không nhỏ, lần sau nếu gặp lại, hai người kia tất nhiên trốn không thoát lòng bàn tay của chúng ta.
Sở Hành Vân lên tiếng an ủi, cho rằng Tô Tĩnh An vẫn mang ấm ức cùng không cam lòng.
-Lạc Vân Kiếm chủ, ngươi hiểu lầm.
Nhưng mà, Tô Tĩnh An nhưng nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói:
-Ta vừa nãy, cũng không phải là mang trong lòng không cam lòng, mà là đang âm thầm vui mừng, vui mừng vì người trí tuệ giống như ngươi vậy, là bằng hữu của ta, mà không phải kẻ địch, bằng không, ta chắc chắn ăn ngủ không yên, suốt ngày sống trong kinh hoảng!