Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 680: Tề Tinh Thánh Điện

Chương 679: Tề Tinh Thánh Điện

Lời ấy chính là nhưng lời chân thật xuất phát từ đáy lòng của Tô Tĩnh An.

Thủ đoạn của Cố Thiên Kiêu có thể nói là tầng tầng lớp lớp, khiến người ta khó mà phòng bị, nhưng Sở Hành Vân có thể nhìn thấu chúng, đồng thời cũng thiết kế bẫy lại, từ đó có thể biết, ở phương diện mưu lược, Sở Hành Vân vượt xa Cố Thiên Kiêu.

Nếu như chỉ là như vậ cũng liền thôi, làm cho Tô Tĩnh An càng cảm thấy kinh ngạc chính là, thực lực Sở Hành Vân, tăng tiến kinh người, giường như mỗi phút mỗi giây, hắn đều trở nên mạnh mẽ hơn, thật giống như một màn sương mù, khiến người ta mãi mãi cũng nhìn không thấu.

Tô Tĩnh An không thể nào tưởng tượng được, nếu hắn đứng ở phía đối lập với Sở Hành Vân sẽ là cảnh tượng như thế nào.

-Nếu chúng ta đã là bằng hữu, như vậy liền không cần nói nhiều.

Sở Hành Vân nhìn Tô Tĩnh An, hiểu ý nở nụ cười, một đời trước, hắn cùng Tô Tĩnh An là bạn thân, biết rõ tính tình đối phương, ở kiếp này, bọn họ đồng dạng là bạn thân.

Là bạn thân, đương nhiên sẽ không binh đao đối mặt, càng không âm thầm tính toán, đây là tín ngưỡng làm người của Sở Hành Vân.

Thấy Sở Hành Vân lộ ra nụ cười, Tô Tĩnh An đầu tiên là sững sờ, ngay lập tức hắn cũng cười lên, lắc đầu một cái, đem loại tạp niệm này vứt bỏ , hai mắt nhìn bốn phía , nói:

-Tòa thánh điện này chúng ta đã thăm dò xong xuôi, tiếp đó, chúng ta sẽ đi tới phương nào?

Tầm mắt của hắn rơi xuống trên người Sở Hành Vân mang theo ý dò hỏi, hiện tại, Tô Tĩnh An đã âm thầm con Sở Hành Vân là người dẫn đầu.

-Đi tới vị trí trung tâm địa vực đi.

Bách Lý Cuồng Sinh đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo vài phần chắc chắc.

-Trung ương địa vực?

Tô Tĩnh An sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Bách Lý Cuồng Sinh, Sở Hành Vân cũng vậy, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.

-Sư tôn nói với ta, Cổ Tinh Bí Cảnh rộng lớn, càng rời xa trung ương, càng hoang vu hẻo lánh,tòa cao phong chính là trung tâm bí cảnh, cũng là vị trí cất chứa nhiều nội tình của Tinh Thần Tiên Môn, hiện tại sở dĩ không có động tĩnh gì, chỉ vì Cổ Tinh Bí Cảnh còn chưa hoàn toàn mở ra.

Sư tôn trong miệng Bách Lý Cuồng Sinh, rõ ràng là chỉ ông lão áo tang, mà không phải Phạm Vô Kiếp.

-Cổ Tinh Bí Cảnh còn chưa hoàn toàn mở ra, bởi vậy xem ra, chúng ta hiện tại tiếp xúc chỉ là da lông bên ngoài?

Tô Tĩnh An cười khổ một tiếng, nhưng trong lòng càng nhiều hưng phấn cùng chờ mong.

Hắn đối với Tinh Thần cổ tông mênh mông to lớn, cũng có phần hiểu rõ, tông môn mạnh mẽ như vậy, mặc dù biến mất từ ngàn năm , nội tình cũng mạnh mẽ như trước, mà chúng còn chưa bị người khai quật, còn ẩn náu ở không biết bao nhiêu nơi.

Nếu như có thể tìm thấy những nội tình này, đừng nói một phần mười, mặc dù là một phần trăm, giá trị đều khó mà đánh giá!

-Xác thực là da lông.

Bách Lý Cuồng Sinh khẳng định, xoay người, ngón tay chỉ về tòa cao phong ở trung ương, mở miệng nói:

-Ở bên trong khu vực trung ương, có một Thánh Điện, tên là Tề Tinh Thánh Điện, nơi đó là vị trí then chốt liên thông tòa cao phong ở vị trí trung ương, sư tôn nói, chỉ có đến Tề Tinh Thánh Điện, mới có cơ hội hoàn toàn mở ra Cổ Tinh Bí Cảnh, tái hiện phong thái Tinh Thần Tiên Môn rộng lớn.

Tô Tĩnh An đem những câu nói này ghi nhớ ở trong lòng, vừa ngẩng đầu, liền nghe Sở Hành Vân nói:

- Chuyến đi này của chúng ta ,điểm cuối chính là tòa cao phong ở vị trí trung ương, nếu tiện đường mà đi, vậy chúng ta vừa đi vừa tìm tòi cũng không sao.

Nghe nói như thế, Bách Lý Cuồng Sinh cùng Tô Tĩnh An đồng thời gật đầu, tán thành cái nhìn này, nội tình Tinh Thần Tiên Môn, tuyệt không đơn giản, bọn họ đều không muốn uổng phí bỏ qua.

Lúc này, Bách Lý Cuồng Sinh đi tới trước người Sở Hành Vân, tay phải mở ra, một vệt vi ánh sáng to bằng ngón cái bốc lên, lập loè tinh Hhy nhàn nhạt, nói:

-Lạc Vân, này một vật là sư tôn lưu lại, hắn giao phó ta, nhất định phải giao cho nó cho ngươi.

Vù một tiếng!

Vi ánh sáng run rẩy,thẳng rơi xuống trong tay Sở Hành Vân, cũng chính trong chớp mắt này, Sở Hành Vân cảm giác đầu óc hơi chìm xuống, một đạo thanh âm cực kỳ quen thuộc thản nhiên vang lên.

-Sở gia tiểu tử, thời điểm ngươi nghe được đoạn truyền âm này, ta đã hồn phi phách tán, quay về Cửu Tuyền, ta sống tạm 7000 năm, vốn tưởng rằng sẽ cô đơn mà chết, lại không nghĩ rằng, trước khi chết, không chỉ tìm được người truyền thừa thích hợp, còn có thể cùng ngươi sảng khoái chiến một trận, thực là vô cùng sảng khoái.

-Trở lại chuyện chính, ta sở dĩ truyền âm lại, là muốn nhắc nhở cho ngươi, Tinh Thần Tiên Thạch trong tay ngươi, chính là kỳ vật, uy năng thần bí khó lường, ngươi có thể luân hồi sống lại, cùng vật ấy có chút ít quan hệ.

-Nếu ngươi muốn truy tìm căn nguyên, nhất định phải tiến vào Tề Tinh Thánh Điện, đem Cổ Tinh Bí Cảnh hoàn toàn mở ra, cũng chỉ có như vậy, tiên chủ hành cung mới xuất hiện, bằng không, ngươi coi như dốc cả một đời, cũng khó có manh mối.

-Lại là Tề Tinh Thánh Điện!

Sở Hành Vân nhíu mày lại, xem ra, Thánh Điện này ý nghĩa phi phàm, cho dù cơ quan tứ phía, cũng phải tiến vào để tìm hiểu hư thực.

-Cuối cùng. . .

Truyền âm của ông lão áo tang còn chưa kết thúc, âm thanh đột nhiên cao vút lên:

-Tuy nói ta đã hồn phi phách tán, nhưng ta hi vọng ngươi có thể nhớ được danh xưng của ta, ta, tên là Cổ Phá Thiên, nhân xưng Phá Thiên Võ Đế!

Khi tiếng nói này vừa dứt, truyền âm rốt cục tiêu tan với không, hai con mắt Sở Hành Vân đột nhiên mở ra, trên người, một vệt ánh kiếm to lớn phóng lên trời, lược hư không, phá thiên khung, làm cho không gian điên cuồng rung động.

Một màn khủng bố xuất hiện bất ngờ khiến Tô Tĩnh An kinh ngạc, ngược lại Bách Lý Cuồng Sinh đứng bên cạnh hắn đối với việc này không hề vẻ kinh ngạc, giương mắt lên nhìn, trầm tư nhìn chăm chú kiếm ánh Xung Thiên, sống lưng cúi xuống, nghiêm túc cúi lạy 3 lần.

Sau giây lát, ánh kiếm tiêu tan, thiên địa một lần nữa trở nên tĩnh lặng.

Sở Hành Vân cũng thu hồi ánh mắt, hắn nhìn thẳng tòa cao phong ở trung ương phía xa, âm thanh bình thản nói:

-Lên đường đi, chúng ta tới Tề Tinh Thánh Điện.

Sau khi nói xong, trên người hắn tràn ngập ra một ít tâm ý kiên định, hóa thành một đạo lưu quang cực hạn, thản nhiên lướt về phía xa xa.

Thấy thế, Bách Lý Cuồng Sinh cùng Tô Tĩnh An nhìn nhau, trong mắt đều là lửa nóng hừng hực, cũng không do dự, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Sở Hành Vân.

Thời điểm ba người đi tới Tề Tinh Thánh Điện, cách bọn họ mấy chục dặm ở ngoài, có một sườn núi thấp bé không đáng chú ý, thời khắc này, ở trong rừng rậm xuất hiện hai bóng người, sóng vai ngẩng đầu, nhìn về bên này.

-Bên kia không gian đã khôi phục lại yên lặng, nói vậy 3 người Lạc Vân đã rời đi, cũng không tiếp tục truy sát.

Cố Thiên Kiêu thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt trên trắng xám vẻ nghiêm túc rốt cục tiêu tan xuống.

Vừa nãy hỗn chiến, hắn vẫn chưa bị thương, nhưng linh lực cũng tiêu hao vô cùng lớn, Thần Tiêu Cổ Chung cùng Độ Hư linh chu, đều là trân bảo khó gặp, cần nguồn linh lực khổng lồ để khống chế, mặc dù Cố Thiên Kiêu là thiên tài yêu nghiệt cũng khó có thể chịu đựng.

-Nếu như không phải ngươi lòng sinh tham lam, hôm nay, chúng ta há lại có thể lưu lạc đến đây.

Lâm Tịnh Hiên sắc mặt đồng dạng trắng xám, trong lời nói mang theo vài phần oán hận, nhưng không có ý tứ trách tội Cố Thiên Kiêu.

Cục diện diễn biến đến tình trạng như vậy, hắn cũng có không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu Cố Thiên Kiêu không dẫn hắn rời đi, chỉ sợ hắn cũng là lành ít dữ nhiều.

Chỉ cần phần ân cứu mạng này tồn tại, Lâm Tịnh Hiên không có lý do trách tội Cố Thiên Kiêu.

Cố Thiên Kiêu tâm tư nhạy cảm, tự nhiên biết Lâm Tịnh Hiên chỉ là oán thán một tiếng mà thôi, con ngươi vi ngưng, giả vờ thở dài nói:

-Lâm huynh không cần nhụt chí như vậy, chỉ cần ngươi và ta hai người liên thủ, chắc chắn có lớn kỳ ngộ, đến lúc đó, chúng ta định có năng lực báo thù cho La Sâm.

La Sâm!

Nghe được hai chữ này, trong ánh mắt Lâm Tịnh Hiên tỏa ra cừu hận, trong tay La Sinh Cổ Đao run rẩy, phát sinh từng đạo Viễn cổ đao khiếu, vang vọng cả tòa rừng rậm.

-Như vậy xem ra, lựa chọn ngay lúc đó của ta quả nhiên là đúng, La Sâm vừa chết, Lâm Tịnh Hiên tất sẽ sinh lòng thù hận, chỉ cần ta âm thầm dẫn dắt, vẫn có thể khống chế nhất cử nhất động của hắn.

Cố Thiên Kiêu ở trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt biểu hiện vẫn cảm khái như cũ.

Hắn dừng một chút, lên tiếng nói:

-Từ giờ tới lúc Cổ Tinh Bí Cảnh đóng lại còn 20 ngày, theo suy nghĩ của ta, không bằng chúng ta cùng tới tòa cao phong ở vị trí trung ương , ngươi xem thế nào?

-Ngươi muốn mai phục Lạc Vân?

Lâm Tịnh Hiên hỏi ngược lại.

Cổ Tinh bí cảnh kết thúc, tất cả mọi người đều sẽ đi tới tòa cao phong ở vị trí trung ương, nếu như không thể đến, sẽ vĩnh viễn không cách nào rời khỏi Cổ Tinh Bí Cảnh, bởi vậy nơi đó trở thành nơi mai phục tốt nhất.

Biện pháp tuy được, nhưng Lâm Tịnh Hiên nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi sớm.

-Này ngọn núi sừng sững ở trung tâm Cổ Tinh Bí Cảnh cao tới mấy vạn trượng, tất nhiên có bất phàm, chúng ta trước một bước đến, không chỉ có thể tìm kiếm kỳ ngộ, còn có thể thuận thế mai phục, nhất cử lưỡng tiện.

-Còn nữa, ngươi ta thực lực của hai người tuy không yếu, nhưng là lấy ít địch nhiều, chung quy có nguy hiểm, chúng ta trên đường đi tới trung ương, có thể gặp phải cố mãng, hoặc là người của những tông môn khác.

Cố Thiên Kiêu không nhanh không chậm nói, hai con mắt vẫn quan sát vẻ mặt biến hóa của Lâm Tịnh Hiên, cổ động nói:

-Nếu có thể kết thành liên minh, đối với đại kế báo thù chúng ta, sẽ có sự giúp đỡ to lớn, dù sao, ta và ngươi đều nắm giữ hoàng khí, hắn tất sẽ coi trọng.

Không thể không nói, ngôn ngữ của Cố Thiên Kiêu sắc bén, chỉ vài câu nói liền khiến Lâm Tịnh Hiên khôi phục cừu hận , hai con mắt trầm xuống, rơi vào trầm tư.

-Như vậy rất tốt!

Rất nhanh, Lâm Tịnh Hiên phục hồi lại tinh thần, hắn gật gật đầu, ánh mắt nhìn ngọn núi cao vút trong mây ngưng giọng nói:

-Việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền chạy tới tòa cao phong ở vị trí trung ương , nhất định phải tìm cơ hội, lấy đầu Lạc Vân, phát tiết mối hận trong lòng ta!

-Đó là đương nhiên, tên Lạc Vân đê tiện đồ vô sỉ như vậy, tuyệt không thể để cho hắn sống sót rời khỏi Cổ Tinh Bí Cảnh, chúng ta không giết hắn chết, còn phải chém hắn thành muôn mảnh, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Cố Thiên Kiêu âm hiểm cười phụ họa nói.

Trong mắt hắn tràn ngập lạnh lẽo cùng thù hận, rất sâu, gấp trăm lần so với Lâm Tịnh Hiên!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch