Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 692: U Minh Đồ Văn

Chương 691: U Minh Đồ Văn

Thời điểm vệt lam quang kia xẹt qua hư không, Sở Hành Vân cũng cảm nhận được hàn khí tồn tại.

Hắn rất xác định, hàn khí này tuy bá đạo nhưng không phải từ Cửu Hàn tuyệt mạch, cho nên, người đến, cũng không phải Thủy Lưu Hương mà là Dạ Thiên Hàn!

Đối với Dạ Thiên Hàn, Sở Hành Vân tràn ngập sự thù hận.

Nữ tử này chính là cung chủ của Cửu Hàn Cung, địa vi cao lớn, lại thừa kế Thiên hồn khống tâm thạch, tùy ý khống chế Thủy Lưu Hương làm việc cho nàng ta.

Ngoài ra Dạ Thiên Hàn thủ đoạn tàn nhẫn, nhiều lần thôi thúc Thiên Hồn Khống Tâm thạch, khiến Thủy Lưu Hương thống khổ, thậm chí nàng ta còn rat ay với Thủy Lưu Hương để phát tiết cảm xúc của nàng ta.

Chỉ bằng điểm ấy Sở Hành Vân âm thầm thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ tử này.

-Cổ Tinh Bí Cảnh cực kỳ rộng lớn, Dạ Thiên Hàn đột nhiên lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn cứng rắn đi tới chỗ này, dốc hết tốc lực, mục đích kỳ thực đã quá rõ.

Sau vài giây phẫn nộ, Sở Hành Vân lập tức khôi phục sự bình tĩnh, tâm tư chuyển động, yên lặng suy đoán mục đích của Dạ Thiên Hàn.

-Tô Mộ Chiêu nói, mấy ngày trước, cổ thành đột nhiên phát sinh dị dạng, có một luồng lam quang phóng lên trời, đem vạn tinh đều đóng băng, như vậy xem ra, dị dạng này khẳng định cùng Lưu Hương có quan hệ.

-Chẳng lẽ Lưu Hương thật sự ở trong Tề Tinh thánh điện, chính vì vậy Dạ Thiên Hàn mới nhanh chóng chạy tới đây?

Ánh mắt Sở Hành Vân sáng quắc, nhìn chằm chằm vệt lam quang kia, thân thể như mất hồn, khiến Bách Lý Cuồng Sinh có chút bận tâm, lên tiếng:

-Lạc Vân, ngươi thế nào?

Dứt lời, Sở Hành Vân đột nhiên phục hồi tinh thần, hướng về phía Bách Lý Cuồng Sinh nở nụ cười, trả lời:

-Ta không có chuyện gì, chỉ là vệt lam quang này xuất hiện khiến ta hơi kinh ngạc mà thôi.

Hắn dừng lại một chút lại nói:

-Nơi vệt lam quang kia rơi xuống cách đây cũng không xa, chúng ta lập tức đi qua, không chừng sẽ có phát hiện.

-Được

Tô Tĩnh An chỉ chờ người lên tiếng tán thánh, lập tức không chậm trễ, hơi nghiêng người, nhanh nhẹn hướng phía trước chạy đi.

Cùng lúc đó, nơi vệt lam quang rơi xuống.

Nơi này là một khoảng đất rộng, trong hư không, hàn khí lam quang long lánh, thời điểm chạm đất lập tức kết thành từng tầng băng mỏng, khiến nhiệt độ trong không khí giảm mạnh, trở nên âm hàn không ít.

Lạch cạch!

Tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy ở giữa vệt lam quang, một đạo thân ảnh yểu điệu đi ra, đạp lên những phiến băng mỏng mà đi, hoàn toàn không e ngại cỗ hàn ý khiếp người này.

Người này, chính là Dạ Thiên Hàn.

Nàng dựa vào chỉ dẫn của Thiên Hồn Khống Tâm thạch, ung dung xuyên qua Tinh Thần đại trận, đồng thời thông qua Tinh Không Cổ Lộ, vừa hạ xuống, liền rơi xuống nơi này.

-Thiên Hồn Khống Tâm thạch lại mất đi phản ứng.

Dạ Thiên HÀn liếc nhìn Thiên Hồn Khống Tâm thạch, long mày hiện lên một vẻ không kiên nhẫn.

Thiên Hồn Khống Tâm thạch này là vật liên thông với linh hồn của Thủy Lưu Hương.

Thông qua khối đá này, Dạ Thiên Hàn không chỉ có thể khống chế Thủy Lưu Hương, còn có thể biết vị trí của nàng.

Nhưng sau khi tiến vào Cổ Tinh bí cảnh, Thiên Hồn Khống Tâm thạch lại không cách nào chuẩn xác xác định được vị trí của Thủy Lưu Hương, khi thì lấp loé, khi thì mất đi hiệu lực, cực kỳ quái lạ.

-Sư tôn từng nói, Cổ Tinh bí Cảnh với Thủy Lưu Hương có liên hệ, muốn ta dùng Thiên Hồn Khống Tâm Thạch để khống chế Thủy Lưu Hương, xem ra nơi này quả thực không đơn giản.

Dạ Thiên Hàn cẩn thận nhìn xung quanh, khi đảo mắt nhìn về phía trước, con ngươi đột nhiên hiện lên một tia run rẩy thoáng qua.

Ở ngay phía trước nàng, có hai đạo thân ảnh, một nam một nữ, trên người đều tỏa ra Tinh Thần Chi Quang dày đặc.

Nan tử, chính là, Cổ Cảnh Thiên.

Mà nữ tử chính là Liễu Thi Vận.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Dạ Thiên Hàn, Liễu Thi Vận cùng Cổ Cảnh Thiên cũng là kinh ngạc, hai người đứng sóng vai, ánh mắt phức tạp nhìn qua, cẩn thận đánh giá người trước mắt.

Chỉ có điều, khiến con ngươi của Dạ Thiên Hàn run rẩy, cũng không phải Cổ Cảnh Thiên cùng Liễu Thi Vận, mà là pho tượng phía sau hai người.

Pho tượng này là một người đàn ông tuổi trung niên, trên người mặc nho y, đầu đội bố quan, tay phải còn nắm một quyển sách cổ, đầu khẽ nâng lên, hai mắt lấp lánh ngóng nhìn vòm trời.

Nếu như Sở Hành Vân ở đây, chắc chắn sẽ giật mình phát hiện, pho tượng này cùng pho tượng trước cửa thánh điện, ngay cả khí chất đều là giống nhau như đúc.

Hai con mắt của Dạ Thiên Hàn tập trung ở đôi thạch mâu của pho tượng, đôi thạch mâu ấy, óng ánh trong sáng như ngàn ánh sao, chỉ nhìn một chút liền sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn .

-Phương hướng Thiên Hồn Khống Tâm thạch chỉ dẫn cuối cùng, chính là chỗ đó.

Dạ Thiên Hàn thu hồi Thiên Hồn Khống Tâm thạch, bước chân liên tục, thẳng hướng pho tượng kia đi đến, từ đầu đến cuối, đều không để Cổ Cảnh Thiên cùng Liễu Thi Vận vào mắt.

-Đứng lại!

Lúc này, Cổ Cảnh Thiên tới trước một bước, chặn lại đường đi của Dạ Thiên Hàn.

-Nơi này trung tâm do hai người chúng ta phát hiện, Tinh Thần linh trận tràn ngập ở nơi này, cũng là do hai người chúng ta mở ra, Dạ cô nương vừa vặn đến nơi này, liền nghĩ muốn có thành quả, không khỏi có chút quá đáng?

Cổ Cảnh Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nói ,ánh mắt sắc bén, không che dấu chút nào sự uy hiếp .

-Các ngươi tính là thứ gì, cút cho ta!

Dạ Thiên Hàn con ngươi nhìn qua Cổ Cảnh Thiên, trong khoảnh khắc, phảng phất có vô tận hàn khí rơi xuống trước người Cổ Cảnh Thiên, khiến cho Cổ Cảnh Thiên thân hình lấp loé, lùi lại hơn mười bước.

Dạ Thiên Hàn dời ánh mắt, không nhìn lại Cổ Cảnh Thiên, lạnh lùng nói :

-Nếu như không muốn chết, ngay lập tức cút khỏi nơi này, bằng không, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.

Nghe vậy, trên mặt Liễu Thi Vậ hiện lên một vẻ tức giận.

Chính như Cổ Cảnh Thiên từng nói, chỗ này trung tâm, là hai người bọn họ phát hiện trước, Tinh Thần linh trận, cũng là bị bọn họ loại bỏ từng cái, Dạ Thiên Hàn này, tính tình thực bá đạo, ngược lại lại uy hiếp bọn họ.

-Không hổ là Cửu Hàn Cung, cử chỉ thô bạo, không kiêng dè chút nào.

Cổ Cảnh Thiên nhìn quét xung quanh một vòng, thấy không có người, khí tức trên người của hắn đột nhiên trở nên âm lãnh, nhìn chằm chằm Dạ Thiên Hàn, lạnh lẽo mở miệng:

-Nhưng rất nhanh, ngươi sẽ vì thế mà trả giá thật lớn.

-Lại là một kẻ ngu xuẩn.

Dạ Thiên Hàn nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập xem thường, nàng bỗng nhiên xoay người lại, cánh tay phải vung một cái, thanh truyền ầm ầm ầm âm ra, Hàn Tiên Võ Linh hiện lên, phá không mà đi, đánh về phía Cổ Cảnh Thiên.

Oanh một tiếng!

Khí lạnh như thủy triều bao phủ trời cao, Hàn Tiên Võ Linh còn chưa tiếp xúc với Cổ Cảnh Thiên , Linh lực trên người hắn đã cứng ngắc, ngưng tụ thành từng mảng Băng Hoa, vững vàng ràng buộc khắp toàn thân, khiến cho Cổ Cảnh Thiên không thể động đậy.

Nhưng mà, đối mặt một màn như thế, trên mặt Cổ Cảnh Thiên không xuất hiện chút hoang mang nào, ngược lại, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng đậm, lộ ra một ít cảm giác quỷ dị.

Chỉ thấy hắn hơi cúi thấp đầu, lần thứ hai ngẩng lên, bên trong tròng mắt đen kịt như mực, lại hiện ra một đạo ám kim lưu quang.

Những ám kim lưu quang này chầm chậm xoay chuyển, cuối cùng ngưng lại cùng một chỗ, hóa thành một đạo U Minh Đồ Văn quỷ bí, mà trung tâm của U Minh Đồ Văn như tấm gương phản chiếu khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Thiên Hàn. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch