Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 694: Toàn bộ đều phải chết

Chương 693: Toàn bộ đều phải chết

-Giết nàng?

Nghe Cổ Cảnh Thiên ra lệnh bàn tay Liễu Thi Vận run rẩy, có chút kinh ngạc nói:

-Dạ Thiên Hàn này tuy bá đạo nhưng lập lức giết nàng như vậy có phải có chút qua loa, bất kể thế nào thì mục tiêu chân chính của chúng ta là Thủy Lưu Hương, cũng không phải nàng ta.

Liểu Thi Vận lắc đầu, chần chờ không muốn động thủ.

-Có phải là nàng người cần giết hay không, có trọng yếu không?

Cổ Cảnh Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, ngữ khí lạnh lẽo, nhất thời dọa Liễu Thi Vận một trận, rất nhanh, hắn thở dài, bất đắc dĩ nói:

-Sư muội, ngươi chung quy quá thiện lương.

Cổ Cảnh Thiên quay đầu, từng bước một đến gần Dạ Thiên Hàn, vừa đi vừa nói :

-Lần so tài này, hội tụ thiên tài yêu nghiệt của sáu thế lực lớn, trên người mỗi thiên tài này đều gánh vác trọng trách tông môn, ngày sau, cũng trở thành thế lực chủ đạo của tông môn.

-Nói cách khác, nếu như những thiên tài này yêu nghiệt bất hạnh chết trẻ, đối với tông môn mà nói, chính là một đả kích to lớn, thậm chí còn khả năng thất bại hoàn toàn, từ từ suy sụp, đối với Tinh Thần cổ tông chúng ta mà nói, những thế lực khác càng suy yếu, chúng ta càng cường thịnh, cũng càng có thể có cơ hội để Tinh Thần cổ tông có thể nhất thống Bắc Hoang vực.

-Vì lẽ đó, ngươi muốn giết Dạ Thiên Hàn cùng Thủy Lưu Hương, để Cửu Hàn Cung đại thương nguyên khí?

Liễu Thi Vận nghe hiểu lời Cổ Cảnh Thiên, trên mặt hiện lên một vẻ không đành lòng .

-Ngươi sai rồi.

Nhưng mà, Cổ Cảnh Thiên như trước lắc đầu, một đạo thanh âm băng lãnh như địa ngục, từ trong miệng hắn chậm rãi phun ra ngoài, nói:

-Không chỉ có là Dạ Thiên Hàn cùng Thủy Lưu Hương, những thiên tài yêu nghiệt khác, toàn bộ đều phải chết, một người, cũng không thể lưu.

-Mà người động thủ, không chỉ có ta, còn có ngươi!

Thình thịch!

Trái tim của Liễu Thi Vận đạp mạnh, lời nói lạnh lẽo vô tình này khiến cho trên mặt Dạ Thiên Hàn hiện lên kinh sợ, Cổ Cảnh Thiên, lại muốn ở bên trong Cổ Tinh bí cảnh, giết chết tất cả mọi người!

-Sư huynh, ngươi vừa nãy, là đang nói đùa đi, ngươi đừng quên, Vạn Kiếm Các cùng Thất Tinh Cốc, xưa nay cùng Tinh Thần cổ tông chúng ta giao hảo, chúng ta làm sao có thể âm thầm hạ độc thủ?

Liễu Thi Vận gương mặt co giật, gượng gạo nở một nụ cười, cho rằng Cổ Cảnh Thiên chỉ là đang nói đùa.

Ở trong mắt nàng, Cổ Cảnh Thiên tính cách nho nhã, trầm ổn, đối xử bất luận người nào đều nho nhã lễ độ, mấy câu nói vừa nãy , quá doạ người, hoàn toàn phá vỡ hình tượng thường ngày của Cổ Cảnh Thiên.

Cổ Cảnh Thiên dừng bước, trên mặt không biểu tình, lạnh lùng trả lời:

-Vạn Kiếm Các cùng Thất Tinh Cốc, xác thực là minh hữu, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là minh hữu, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt thành địch, chỉ có đem bọn họ triệt để đánh đổ, mới có thể chân chính an tâm.

-Kỳ thực, thời điểm mới vào cổ thành, nếu không phải đạo hàn quang kia đột nhiên biến mất, ta đã động thủ giết Tô Mộ Chiêu từ lâu.

Liễu Thi Vận tròng mắt không ngừng mở to bởi vì ngạc nhiên, thân thể theo bản năng lui về phía sau vài bước, Dạ Thiên Hàn nhìn hai người này, cười lạnh nói:

-Cổ Cảnh Thiên, ngươi che giấu cũng thật sâu, ngay cả sư muội của mình cũng lừa gạt.

-Ngươi có tư cách nói chuyện sao?

Cổ Cảnh Thiên ở trên cao nhìn xuống Dạ Thiên Hàn, miệng phun ra thanh âm lạnh lẽo, hoàn toàn xem nàng thành tù nhân, dáng dấp cực kỳ bá đạo, âm lãnh.

Hắn quay đầu, nhìn Liễu Thi Vận nói tiếp:

-Phụ thân và Liễu gia chủ đã nói, nếu muốn thành nghiệp lớn, nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, hiện tại tất cả ta làm, đều là bọn họ dạy ta. . .

Nói đến đây, hai con mắt Cổ Cảnh Thiên di chuyển, nhìn Dạ Thiên Hàn bị tử quang nhập vào cơ thể, lòng bàn tay chuyển động, một chiếc La bàn xuất hiện, mặt trên lập loè tinh thần điểm, khí tức huyền diệu.

-Đi!

Một chữ nhẹ nhàng phun ra, la bàn này trôi nổi ở trên đỉnh đầu Dạ Thiên Hàn, ánh sao từ trên la bàn phát ra, rơi xuống trên người Dạ Thiên Hàn, mỗi một tia đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào thân thể Dạ Thiên Hàn, lưu lại trên thân thể nàng từng tia từng tia vết máu, nàng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.

-Nói ra Thủy Lưu Hương ở nơi nào, ta có thể cho ngươi thống khoái.

Cổ Cảnh Thiên lãnh đạm nói, người chân chính khiến hắn kiêng kỵ, chính là Thủy Lưu Hương, chỉ cần hắn giết được Thủy Lưu Hương , hắn không cần e ngại bất luận kẻ nào.

Khóe miệng Dạ Thiên Hàn nhấc lên một độ cong lạnh lẽo, bàn tay vừa vặn giơ lên, tinh mang vạn trượng đột nhiên hạ xuống, đâm vào trong kinh mạch của nàng nàng, suýt nữa nghiền nát Linh Hải của nàng.

Khuôn mặt của nàng thoáng chốc trở nên vặn vẹo, nhưng nàng vẫn là không có phát ra một tiếng rên nào, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Cảnh Thiên, trong tròng mắt tản ra từng đạo từng đạo hàn sương băng lãnh.

-Nếu ngươi không muốn nói cũng chẳng sao, ngược lại Thủy Lưu Hương sớm muộn cũng sẽ đến ngọn cao phong trung ương, đến thời điểm đó, nàng ta khó thoát khỏi cái chết.

Cổ Cảnh Thiên rất ghét đôi mắt này của Dạ Thiên Hàn, bàn tay phải chuyển động tinh mang chói mắt trào ra.

-Đi chết đi!

Lợi trảo đột nhiên đâm ra, tinh mang ác liệt đem hư không xé rách, một trảo này nếu là rơi xuống người Dạ Thiên Hàn lúc này đang bị thương nặng nàng ta chắc chắn phải chết không nghi ngờ, tử u hàn băng cũng sẽ bị nổ nát.

Đột nhiên lúc này, cách khoảng trăm thước, một đạo ánh kiếm hủy diệt cấp tốc xẹt đến, như một thanh Lăng Thiên Chi Kiếm xuyên thủng hư không, phát sinh ra từng đạo thanh âm ầm ầm…

-Kiếm ý này. . .

Liễu Thi Vận đột nhiên đứng bật dậy, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hắc Kiếm ánh sáng xẹt qua tóc nàng, ánh kiếm kia, cực kỳ khủng bố, khiến cho Tử Tinh Võ Linh của nàng mạnh mẽ run rẩy.

-Ai!

Cổ Cảnh Thiên cũng cảm giác được cỗ ánh kiếm khủng bố này, thân thể đột nhiên quay lại, ánh sao nổ ra, trong nháy mắt tiếp xúc ánh kiếm, ánh sao lại bị tiêu diệt, sức mạnh kinh khủng chấn động đến mức Linh Hải của hắn cũng run lên.

Nhưng mà, người xuất kiếm cũng không trả lời hắn.

Một đạo kiếm ngân vang lên rung động thiên địa, Hắc Kiếm ánh sáng phóng ra quỷ dị nghịch chuyển ánh sáng, sau đó lại hóa thành một đạo vòng xoáy kiếm khí, hướng la bàn cuồn cuộn cuốn tới, hoàn toàn bao phủ lại.

Dạ Thiên Hàn kinh ngạc nhìn một cảnh này, trước mắt, một bóng người xẹt đến, chân đạp hư không, bước tiến biến hoá thất thường, mang theo một trận thanh âm phần phật, cực kỳ tiêu sái.

Người tới, chính là Sở Hành Vân!

Hắn ở phía xa đã cảm giác được khí tức Dạ Thiên Hàn, cấp tốc chạy tới, đặc biệt là trong chớp mắt nhìn thấy Dạ Thiên Hàn sắp không trụ được, vung kiếm từ xa, vì vậy mà cứu được một mạng của nàng.

-Nghịch Kiếm Thức!

Sở Hành Vân phun ra một đạo thanh âm, Hắc Động trọng kiếm nghịch chuyển, ánh kiếm như dải lụa trùng thiên, quấy nhiễu một mảnh hư không, ngay cả la bàn giữa những ngôi sao ở phía xa cũng không tránh được, ánh sao nổ tung, la bàn lập tức bay trở về trong tay Cổ Cảnh Thiên.

Cùng lúc, Sở Hành Vân rơi xuống bên người Dạ Thiên Hàn, Hắc Động trọng kiếm sau một phen liền rơi xuống cắm trên mặt dất, này ánh kiếm xung thiên như một bích chướng, bảo vệ thân thể Dạ Thiên Hàn, đồng thời mở ra hết tinh quang ngăn cách.

-Lạc Vân, đây là ân oán cá nhân của ta cùng Dạ Thiên Hàn, ngươi đột nhiên xuất thủ cứu nàng, chẳng lẽ, đây là muốn cùng Tinh Thần cổ tông ta đối nghịch hay sao?

Cổ Cảnh Thiên lạnh giọng quát, thiếu một chút nữa là hắn có thể giết Dạ Thiên Hàn, giờ khắc này, hắn há có thể không giận.

-Câm miệng!

Sở Hành Vân lạnh giọng, trong thanh âm phảng phất có ánh kiếm phừng phừng đi ra, nhìn thẳng Cổ Cảnh Thiên.

- Lạc Vân ta hành sự, từ trước đến giờ đều tùy tâm, ta nếu muốn cứu Dạ Thiên Hàn, liền xuất thủ cứu, còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ chỉ chỏ chỏ, hôm nay, chỉ cần ta còn ở chỗ này, ngươi đừng hòng chạm một cọng tóc của nàng!

Sở Hành Vân toàn thân đều là kiếm ý, từng chữ vang lên bén nhọn như kiếm, khiến thân thể tất cả mọi người ở đây đều run lên.

Đặc biệt là Dạ Thiên Hàn.

Đôi tử nhãn của nàng sâu sắc nhìn tên thanh niên áo đen trước mặt, khuôn mặt khó tin, Sở Hành Vân, thời khắc mấu chốt ra tay cứu nàng, còn muốn bảo đảm mạng sống của nàng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch