Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 699: Ôm chặt ta

Chương 698: Ôm chặt ta

Lần đầu tiên, dưới thế tiến công của Cổ Cảnh Thiên

Lần thứ hai, trong cuồng oanh xối xả.

Hai lần cứu giúp, cũng đúng lúc này, kém một chút, thì mạng sống của Dạ Thiên Hàn đều không còn.

Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn dật của Sở Hành Vân, hàn ý trên người Dạ Thiên Hàn Lại tiêu tán một chút, khẽ nhếch miệng, còn chưa kịp nói, cánh tay của Sở Hành Vân lại vung lên, bàn tay mở ra, cầm thật chặt ngọc thủ của nàng.

Ông!

Trong nháy mắt hai tay tiếp xúc, thì như có dòng điện chạy qua vậy, làm thân thể Dạ Thiên Hàn run nhẹ lên, lập tức, hai tai truyền đến thanh âm hơi bá đạo của Sở Hành Vân:

-Bản thân ngươi bị trọng thương, chớ nên vận chuyển linhhari, ta mang ngươi đi nơi này.

-Được.

Dạ Thiên Hàn bóp hàm răng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, chỉ là một đôi mắt đẻm, không ngừng lưu chuyển trên người Sở Hành Vân.

Dạ Thiên Hàn suy nghĩ, Sở Hành Vân cũng không để ý tới, trước sau như không thấy, hắn liều lĩnh cứu Dạ Thiên Hàn, đều chỉ vì Thủy Lưu Hương cũng chỉ vì Thủy Lưu Hương mới làm hắn liều mạng như vậy.

-Khởi!

Thần hình Sở Hành Vân chạy ra, kiếm quang hồn hậu đột nhiên bộc phát ra, hắc động phá không, xông thẳng lên trời cao.

Trong khoảnh khắ, tiếng nổ đùng vang lên liên tiếp không ngừng, tinh quang xối xả, thanh thế càng kinh khủng, riêng kiếm quang của hắc động trọng kiếm đều không thể ngăn chặn, khí tứ hỗn loạn khoản không, làm giảm tốc độ của hai người.

-Ừ?

Bỗng, ánh mắt Sở Hành Vân ngưng lại, trước hắn không xa, một vòng xoáy mang tất cả tinh không, điên cuồng xông tới ở trên hư không, mà ở biên giới vòng xoáy, cư nhiên lại xuất hiện một đạo thân ảnh.

Thân ảnh kia, chính là thi thể Cổ Cảnh Thiên.

-Hại người, cuối cùng lại hại mình, cứ chết đi như vậy, thật sự là tiện nghi cho hắn.

Dạ Thiên Hàn cũng nhìn thấy thi thể Cổ Cảnh Thiên, chân mày tuôn ra khí lạnh, nếu như không phải Cổ Cảnh Thiên, nàng cũng không luân lạc đến trình độ như này.

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Dạ Thiên Hàn, tâm niệm vi đọng, một luồn khí đen từ trong cơ thể tràn ra, chậm rãi rơi xuống thi thể Cổ Cảnh Thiên, xông vào trong cơ thể, chỗ sâu nhất trong óc.

-Thu!

Một đạo âm thanh chỉ có Sở Hành Vân nghe thấy, từ trong miệng hắn thốt ra, dứt lời, sợi khí tro đen lập tức phản hồi cơ thể, trên mặt Sở Hành Vân lộ ra thần sắc mừng như điên.

Bất quá, cái biến đổi này cũng rất nhanh biến mất, hắn ẩn dấu rất tốt, Dạ Thiên Hàn chưa từng phát hiện ra điều này, ánh mắt nhìn về phía trước, thân hình lóe ra, trực tiếp truyền vào giữu cơn lốc tinh quang.

Thình thịch! Thình thịch!

Hai đạo thân ảnh, không ngừng về phía trước, ngay từ đầu, Sở Hành Vân còn có thể chống đối lại tập kích, nhưng con số tinh quang ngày càng nhiều, thanh thế càng cuồng bạo, khiến cho hắn khó có thể đi tới, linh lực sôi trào, điên cuồng xoay quanh cơ thể.

-Không tốt!

Dạ Thiên Hàn đột nhiên kinh hô, Sở Hành Vân bỗng nhiên nhìn lại, đã thấy phía sau,, cũng có một đạo thất thải tinh đánh tới, tốc độ cực nhanh, lộ ra uy áp ngập trời.

-Vẫn sơn thức!

Sở Hành Vân trức tiếp lóe ra trước người Dạ Thiên Hàn, không tránh né, hắc động trọng kiếm chém ra, một kiếm đâm ra, khí tức như thủy triều, đón nhận đạo tinh quang.

Oanh!

Hai cỗ lực lượng đụng vào nhau, trong nháy mắt, Sở Hành Vân cảm giác cánh tay mình đang run rẩy, đạo thất thải tinh quang kia thực bá đạo, lực lượng kinh người, nếu như bị đánh trúng, hậu quả thật không lường nổi.

-Nơi đây không thích hợp ở lâu, tiếp tục đi thôi.

Sở Hành Vân có cảm giác cố hết sức, vừa quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng sám của Dạ Thiên Hàn, phía trước của nàng, hai bên trái phải, đều có thất thải tinh quang tiến tới, hoàn toàn khóa được nàng.

-Xong..

Dạ Thiên Hàn phát ra tiếng nói tuyệt vọng, ba đạo thất thải tinh quang đánh tới, căn bản vô pháp chống đối, coi như Sở Hành Vân xuất thủ, cũng không được, vẫn sẽ bỏ mạng tại đây.

-Vẫn là kết thúc.

Nàng có chút không cam lòng, nắm chặt song quyền, nhưng trong ngực vẫn tràn đầy bất đắc dĩ, đôi mắt từ từ khép kín, đang khi trong mắt đầy tối tăm, một cỗ dương cương khí nồng hậu nhào tới.

Cỗ dương cương khí này, Dạ Thiên Hàn không xa lạ gì, nàng cảm giác được mình đang được ôm chặt trong ngực, một cảm giác ấm áp an toàn, tập kích vào tim của nàng, khiến cho nội tâm tràn ngập tuyệt vọng của nàng có lại một tia sinh cơ.

Ong ong!

Nhưng ngay lúc này, trong ngực nàng hung hăn run rẩy một cái, sau đó, Dạ Thiên Hàn cảm giác quần áo mình ướt, một cỗ huyết tinh xông vào mũi

-Đây là… máu!

Tâm thần Dạ Thiên Hàn run lên, mở mắt ra, cả nàng người đều ngẩn ngơ.

Thời khắc này, nàng được Sở Hành Vân ôm vào trong ngực!

Bao đạo thất thải tinh quang, đều đánh vào trên thân thể Sở Hành Vân, xé rách máu thịt của hắn, thậm chí còn lộ ra bạch cốt, cả mảng lớn tiên huyết, từ trong vết thương truyền ra, như vỡ đê, căn bản không có xu thế ngừng lại..

-Lạc Vân không tiếc bản thân mình bị thương, cũng phải bảo vệ ta?

Dạ Thiên Hàn dừng hô hấp, tiên huyết nhỏ xuống, nhiễm đỏ quần áo nàng, thậm chí chảy xuôi trên người nàng, nhưng nàng lại lơ đễnh, vẫn dừng ở Sở Hành Vân.

-Tinh quang ngưng tụ, bất kể là lực sát thương, hay là con số, đều đạt con số kinh khủng, nếu như muốn xông ra, sợ rằng khả năng không lớn.

Sở Hành Vân nuốt một ngụm tiên huyết, ngẩng đầu, liếc nhìn ánh sao rộng phía trước, lại nhìn phía sau Tề Tinh thánh điện, tâm thần cắt ngang, cắn răng nói:

-Chỉ có thể liều một lần!

hít sâu một hơi, bỗng nhiên quay đầu nhìn Dạ Thiên Hàn, nói:

-Ôm chặt ta!

Nghe vậy, nhất thời Dạ Thiên Hàn ngẩn người, chỉ cảm giác tim nhảy lên điên cuồng.

Phải biết rằng, nàng lớn lên ở Cửu hàn cung từ nhỏ, tròn hai mươi năm qua, chưa bao giờ tiếp xúc qua với n am tử, càng không có chủ động ôm qua nam tử, hiện tại, Sở Hành Vân lại để cho nàng ôm chặt hắn?

-Mau!

Sở Hành Vân khẽ quát, làm Dạ Thiên Hàn hoàn hồn, nàng nhìn Sở Hành Vân thật saau, cắn răng một cái, một cánh tay nõn nà như ngọc vậy, ôm thật chặc lấy Sở Hành Vân, dường như muốn đem thân thể mình dung nhập trong ngực hắn.

Thân hình Dạ Thiên Hàn cao gầy, trong nháy mắt nàng ôm lấy Sở Hành Vân, làm tâm thần Sở Hành Vân đều run một cái, bất quá Sở Hành Vân không có suy nghi nhiều, tâm niệm vi động, dẫn lực vô hình hướng bốn phương tám hướng tràn ra.

Dẫn lực này tiếp xúc với thất thải tinh quang, làm thất thải tinh quang như nổi điên vậy, hư không hỗn loạn, tinh quang khắp bầu trời, điên cuồng đánh tới hai người.

Hình ảnh như vậy, làm Dạ Thiên Hàn sợ đến tái nhợt.

Nàng hốt hoảng ngẩng đầu, lại phát hiện thân thể Sở Hành Vân không nhúc nhích, mà trên khuôn mặt tuấn dật, tràn đầy màu sắc cương nghị, một đôi mắt như mực, càng như cây kiếm, ngạo khí lăng thiên.

Giây lát sau, thất thải tinh quang tới gần, mất thấy xong phương sẽ tiếp xúc tới, thân hình Sở Hành Vân không chạy, là phóng tới hướng Tề Tinh thánh điện!

Team: Vạn yên chi sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch