Sở Hành Vân đi tới được bên trong vạn tinh, bàn tay đặt được trên đài đá, sắp gỡ xuống Bích Ngọc Chi Thi.
Đùng!
Đột nhiên, trái tim Sở Hành Vân cuồng chiến, ánh sáng ngôi sao này càng thêm trói mắt, rạng ngời rực rỡ, khiến cho cảm giác tinh thần muốn tan vỡ, đồng thời phía trước bệ đá cổ, có một đạo kỳ quang tỏa ra.
Chăm chú nhìn tới, đạo kỳ quang này, là một bức cổ đồ, lộ ra khí tức tang thương, thời gian xuất hiện, vạn tinh như đang cộng hưởng, xoay tròn quanh cổ đồ, dường như muốn hòa thành một thể.
Tấm cổ đồ này khẽ run, chợt, ánh sao lan tràn, hướng phía Sở Hành Vân đánh tới, tốc độ tăng nhiều mấy lần, nhìn như tự nhiên, nhưng oai thế có thể xé rách trời cao.
Sở Hành Vân không dám khinh thường, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hắc động trọng kiếm quét ra, trong hư không, hiện lên bóng mờ nghịch chuyển ngũ hành, nghịch chuyển thiên địa, điên cuồng trấn áp.
Tiếng nổ khủng bố rung động không gian, cổ đồ này lập lòe như ánh sao, mỗi một đạo ánh sao, đều đại diện cho một ngôi sao, trải rộng ra ở mảnh không gian này, có một viên tinh thần ở giữa những ngôi sao này, lộ ra tâm ý cực kỳ huyền diệu.
-Linh Trận!
Trong lòng Sở Hành Vân run rẩy kịch liệt, phương vị những ngôi sao, chính là linh trận chi đạo, cộng hưởng lẫn nhau, diễn sinh ra oai trận.
-Những ngôi sao này, trôi nổi các nơi cổ thành, ngưng tụ thành tinh thần linh trận mênh mông, khởi nguồn của linh trận, chính là tấm cổ đồ này, chẳng trách nó có thể tùy ý chưởng khống vạn tinh, đồng thời trong nháy mắt bày xuống tinh thần trận!
Sở Hành Vân triệt để bừng tỉnh, tầm mắt rời qua, hai con mắt vốn tràn ngập ngạc nhiên, giờ khắc này co rút lại.
Chỉ thấy được ở phía trước, có một bóng người, bóng người này là một đàn ông trung niên, thân mặc thanh y, tư thái nho nhã, nhưng đôi mắt hắn càng kỳ lạ, giống như ngôi sao, óng ánh, lấp lánh.
Thân ảnh kia chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cổ đồ, hắn chỉ nhìn Sở Hành Vân một chút, vẻn vẹn một chút, Sở Hành Vân liền cảm giác được cả người khó chịu, một luồng uy thế đáng sợ ngập tràn vào trong đầu hắn..
Vù!
Trung niên thanh y tơi gần, thân thể Sở Hành Vân càng run rẩy hơn, trong đầu, rơi vào một mảnh không gian hắc ám, vỗ số ngôi sao lấp lóe không ngớt, liên tiếp đập về hắn, oanh kích trên người hắn, để hắn không ngừng thổ huyết.
-Tên trung niên thanh y này, chính là người thư viện điêu khắc, lẽ nào chính là chủ nhân Tề Tinh thánh điệnn?
Sở Hành Vân nghi tới đây, sâu trong nội tâm lại phun ra cảm giác vô lực.
Tề Tinh thánh điện, trấn áp số mệnh Cổ tinh bí cảnh, là thánh điện trọng yếu nhất.
Từ thái độ của Cổ phá thiên phán đoán, chủ nhân của Tề Tinh thánh điện này, thực lực không thấp hơn Cổ Phá Thiên, thậm chí còn cao hơn một bậc, như vậy có thể phán đoán, tên trung niên này, cũng là một cường giả đế cảnh.
-Chủ nhân Tề Tinh Thánh điện đã chết đi, cũng đã biến thành một tia tàn hồn, chỉ có điều, hắn cũng không có rơi vào bên trong trạng thái ngủ say, mà đen tàn hồn nhét vào trong cổ dồ, hóa thành sực mạnh hàng nghìn vạn tinh thần, yên lặng thủ hộ, càng thủ hộ bên bệ đá này.
Sở Hành Vân đứng giữa trung ương, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng mờ trong hư không, trong lòng hắn, có kính nể, cũng có cảm thán, nhưng càng nhiều hơn là vô lực, căn bản hắn không có cách tránh né nguồn sắc mạnh này.
Cường giả đế cảnh trong truyền thuyết, đã đánh vỡ thiên địa ràng buộc, sự mạnh bọn họ nắm giữ, cao hơn lực lượng ý chí, đủ để vượt lên thiên địa, thậm chí trấn áp thiên địa.
Trung niên thanh y đã chết, nhưng tàn hồn của hắn vẫ còn, hóa thành một phần sức mạnh cổ đồ, giờ khắc này đã nhập sâu bên trong đầu óc Sở Hành Vân, đồng thời áp bức thân thể hắn gắt gao.
Phốc một tiếng!
ánh sao giáng lâm xuống, tiên huyết nhuộm đỏ mặt đất, mặt Sở Hành Vân trở nên trắng xám, khoát tay, ánh sao trói buộc thân thể, để hắn không cách nào dùng hắc động trọng kiếm, ngay cả thanh liên linh hải, cũng bị ràng buộc.
Sau khi Sở Hành Vân ăn vào tử linh băng tâm đan, thân thể đã khôi phục như cũ, nằm ở tràng thái đỉnh cao, nhưng mà, đối thủ của hắn hiện tại, quá mạnh mẽ, chính là tàn hồn bán đế, thực sực không cách nào địch lại.
Tiên huyết tràn ra, nhiễm đỏ cả mặt đất, trên dưới người Sở Hành Vân, đều có ngôi sao chó mắt, ngôi sao kết thành một tòa linh trận thần bí, chỉ một luồng khí tức này liền để Sở Hành Vân cảm giác được sợ mất mật.
-Chuyện gì sảy ra, trong cơ thể ta, làm sao có một luồng sức sống tuôn ra?
Ý thức Sở Hành Vân từ từ trở nên mơ hồ, nhưng vào thời khắc này, hắn cảm giác trên người mình, đã dâng trào một nguồn sức sống mạnh mẽ.
Cỗ sức sống này thẩm thấu vào, ý thức Sở Hành Vân càng ngày càng rõ ràng, hắn nhận ra được, linh trận kinh khủng kia, biến mất rồi, không có tiếng vang, cổ dồ khí tức tang thương cũng không gặp.
Thậm chí, chủ nhân Tề Tinh thánh điện cũng biến mất không còn tăm hơi, phảng phất chưa từng xuất hiện vậy, cả một khí tức, đều không có tồn tại, triệt để biến mất.
Một màn như thế, để Sở Hành Vân hết hồn, hắn nỗ lực phục hồi ý thức, muốn nhìn rõ ràng thế cuộc, nhưng hắn mở một mắt liền thấy một hình bóng mơ hồ.
Đó là một bóng người khoác áo, cả người có khí chất thâm thúy, vẻ mặt nàng phải nói là hoàn mỹ, khiến cho người đối diện không thể tìm ra một chút tì vết, nhưng bên trong cặp mắt, lại chứa hàn khí khiến người khác tránh xa ngàn dặm.
-Thủy Lạc Thu, bóng người này là… Thủy Lạc Thu!
Thần thái Sở Hành Vân kinh ngạc, có chút không thể itn được, tiên chủ Thủy Lạc Thu xuất thiện trước mắt hắn!
Lập tức, Sở Hành Vân thấy Thủy Lạc Thu chậm rãi rời đi, ngôi sao Nghê thường tiếp xúc với thân thể hắn, lập tức để hắn không còn đau đướn, cỗ sức mạnh kinh khủng tiêu tán.
Sở Hành Vân hít sâu vài ngụm,, lúc này để tâm thần hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn há mồm ra, còn chưa mở miệng, nhưng mơ hồ cảm thấy thiên địa lay động, trước mặt mình, hết thảy đều trở nên mơ hồ lần thứ hai, bao quát cả bóng người Thủy Lạc Thu.
Hắn cảm giác, không có khái niệm không gian và thời gian.
Lúc Sở Hành Vân tỉnh lại, hắn mở to hai mắt, trong hư không đã không còn ánh sáng trói mắt của ngôi sao, cả vùng không gian, thậm chí cả Tề Tinh thánh điện đều ảm đạm, không giống lúc trước.
-Phát sinh cái gì?
Sở Hành Vân lẩm bẩm trong đầu, tất cả những thứ này như một giấc mộng, Thủy Lạc Thu đã sớm ngã xuống, xuất hiện trước mặt của hắn, còn xuất thủ cứu hắn, để hắn may mắn thoát khỏi hiểm cảnh.
Điểm ấy, để Sở Hành Vân rất nghi hoặc, Thủy Lạc Thu vì sao phải cứu hắn?
Sở Hành Vân cau mày trầm tư, quét mắt qua, lại phát hiện Bích Ngọc Chi THi, không biết khi nào, rơi xuống trước người mình, yên lặn nằm trên đất, ánh sáng óng ánh, thanh huy lưu chuyển thần bí.
Ngoại trừ Bích Ngọc Chi Thi, trước Sở Hành Vân còn một vật
Vật ấy, là một bức tranh, không thể tàn tạ hơn, còn tỏa ra một cỗ khí tức cổ lão, rõ ràng là tấm cổ đồ tinh thần kia!