Linh hồn Thủy Lưu Hương đã bị thiên hồn khống tâm thạch khống chế, tất cả tâm tư hành vi, đều sẽ chịu ảnh hưởng của Cửu Hàn Cung, trở nên máu lạnh vô tình, hết sức bài xích nam nhân.
Cho dù đối mặt người từng rất yêu, nàng giờ khắc này, đều không hề hay biết, tiếng nói mang theo đầy hàn ý, thậm chí là sát ý.
Sở Hành Vân tự nhiên biết điểm này.
Trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng càng hận Cửu Hàn CUng.
Nếu như không phải Cửu Hàn cung giở trò trong bóng tối, hắn cùng với Thủy Lưu Hương sao có thể lưu lạc đến đây!
Hống!
Tiếng hét tinh tai nhức óc vang lên, tứ tôn hoàng kim cổ viên lần thứ hai vọt đến, côn ảnh đầy trời, uy năng khủng bố, bắn ra uy thế vô cùng trong hư không.
Thủy Lưu Hương không nhìn Sở Hành Vân, đạp nhẹ lên, chỉ thấy từng đạo hàn băng bao phủ, không ngừng tiếp xúc thân thể hoàng kim cổ viên, tiếng nổ vang rền bên tai, hư không lần thứ hai trở nên hỗn loạn.
Thực lực tứ tôn hoàng kim cổ viên này cường hãn, khí lực càng bá đạo, đối mặt với cửu hàn chi khí, tuy không thể nhìn, nhưng có thể mạnh mẽ chống lại, hàn khí khiếp người đi vào trong cơ thể, bón vẫn có thể từng bước áp bách như trước, hướng đến phía Thủy Lưu Hương.
-Sức phòng ngự thật là khủng khiếp.
Sở Hành Vân nhăn lông mày, cửu hàn chi khí, chính là chí âm chí hàn trong thiên địa, cho dù Thủy Lưu Hương hiện tại không cách nào trưởng khống, lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hoàng kim cổ viên cõ thể mạnh mẽ chống đỡn, phảng phất như bọn nó trời sinh có thể áp bách cửu hàn chi khí.
Tiếng nổ vang lên không ngứt, thân thể tứ tôn hoàng kim cổ viên lao ra, hướng phía hư không, ánh sao vô tận rơi trên người, côn ảnh cô đọng, dường như một vệt kim quang cầu vồng, có thể xuyên qua thiên địa.
Oanh một tiếng!
Côn ảnh đi xuống, oanh tạp ở trên băng sương, tiếng lanh lảnh vang đến, băng sương bao phủ quanh Thủy Lưu Hương vỡ vụn, nhưng mà mặt Thủy Lưu Hương không có sợ hãi, con ngươi hơi trầm xuống, khí tức trên người càng ngày càng lạnh lẽo.
-Ngưng!
Một chữ hét ra, hàn khí đông lạnh trời cao xuất hiện trên người Thủy Lưu Hương, theo đó là bốn đạo ánh sáng đỏ tươi, nàng đột nhiên vỗ về phía trước một cái.
Trong phút chốc, trong hư không xuất hiện hoa băng vô tận, hoa băng tiếp xúc với côn ảnh, tiếng răng rắc truyền ra, lại có thể đem côn ảnh đóng băng lại, thậm chí đem một con hoàng kim cổ viên đông cứng.
Hầu như trong đồng thời, Thủy Lưu Hương lại đánh ra một chưởng, oanh kích trên người hoàng kim cổ viên một cách chuẩn xác, sức mạnh bạo phát, một tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể hoàng kim cổ viên này liền nổ tung.
Tứ tôn hoàng kim cổ viên, đã mất đi một, trên mặt Sở Hành Vân không biểu hiện mừng rỡ, ngược lại là một cái nhìn bình tĩnh.
Sở Hành Vân biết, Hàn tuyết ngọc của Cửu Hàn Cung, sau khi trải qua luyện chế, có thể hóa thành chín viên huyết châm, niêm phong chín đại khiếu huyệt Thủy Lưu Hương, do đó áp chế Cửu Hàn Tuyệt mạch bạo phát.
Chín đại huyệt khiếp, một huyệt một tầng.
Huyệt khiếu bị mở ra càng nhiều, Cửu Hàn Tuyệt mạnh phản phệ càng trở nên mãnh liệt, đạo huyệt khiếu thứ chín mở ra, Cửu Hàn Tuyệt mạch liền không có cách nào bị áp chế nữa, sẽ làm ra một tai nạn khủng bố.
Lúc trước, Thủy Lưu Hương ở trong thánh tinh thành, mở ra huyệt khiếu thứ năm, suýt nữa phóng thích cửu hàn tuyệt mạch tại chỗ, khi đó Sở Hành Vân liền biết, bốn đạo huyệt khiếu đã là cực hạn của Thủy Lưu Hương.
Trong không gian, hàn khí tàn sát bừa bãi, cả một cái lâm tiên cầu đều bị đóng băng, ba con hoàng kim cổ viên còn lại nhìn chằm chằm Thủy Lưu Hương, tiếng hú dài không ngứt.
Trên mặt Thủy Lưu Hương hiện lên vẻ đua cợt, bước ra, trong chớp mắt, ở một đầu cầu, năm thân thể hoàn kim cổ viên to lớn đi ra, đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn hai người phía trước.
-Còn có?
Tâm thần Sở Hành Vân rùng mình, Thủy Lưu Hương cũng nhíu chặt lông mày theo bản năng, vữa nãy vất vả mới bình ổn cục diện, giờ khắc này, hoàng kim cổ viên lên tới tám con, thế cuộc nghiêm trọng.
8 tôn hoàng kim cổ viên, đồng thời gào thét, thân thể lao ra hết tốc lực, đem từng đạo hàn băng đánh nát, phóng thích khí tức đáng sợ, hướng bế phía Thủy Lưu Hương đánh tới, muốn đánh chết nàng.
-Hừ!
Thủy Lưu Hương hừ lạnh một tiếng, hàn khí như rồng, đụng vào với tám tôn hoàng kim cổ viên, rung động đáng sợ liền bao phủ không gian, chưởng ấn cuồng bạo màu vàng này, áp chế cửu hàn chi khí gắt gao, bức bách đến trước mặt Thủy Lưu Hương.
-Chỉ bằng các ngươi cũng muốn thắng ta?
Thủy Lưu Hương mạnh mẽ cắn răng, hàn khí trên người nàng lạnh lẽo càng ngày càng nồng hậu, ánh sáng màu đỏ tươi không ngừng lấp lóe, cuối cùng, bên trên huyệt khiếu thứ năm, còn có một vết hồng mang yếu ớt, chậm rãi mở ra.
Răng rắc!
Bên trên chưởng ấn màu vàng, bao trùm một tầng băng sương dày đặc, hai con mắt Thủy Lưu Hương lập lòe hàn quang, vừa đứng lên, chỗ phía sau, có một đạo kiếm ngân cao vút vang lên.
Trong nháy mắt, kiếm ảnh to lớn bay xuống từ hư không, ánh kiếm sát phạt, hướng phía chưởng ấn đánh tới, áo bào Sở Hành Vân tung bay, đứng bên cạnh Thủy Lưu Hương, giúp Thủy Lưu Hương chống lại một phần sức.
-KHông phải việc của ngươi!
Thủy Lưu Hương nổi giận, con ngươi xanh thẳm ngưng lại, một tia cửu hàn chi khí rót trên người hsv, lập tức đem thân thể hắn đông cứng lại, cả linh lực đều không thể vận chuyển.
Nhưng mà, Sở Hành Vân không có một chút hành động nào, giớ kiếm nghênh thiên như truosc, tùy ý để cửu hàn chi khí tràn khắp toàn tân, đông lạnh huyết nhục.
Con ngươi chuyển qua, khóe miệng Sở Hành Vân mỉm cười nhìn Thủy Lưu Hương, mở miệng nói:
-Hiện tại ngươi không nhớ đượcc ta, thậm chí còn có địch ý với ta, nhưng ta đã từng nói qua với ngươi, sẽ không vì vậy mà thay đổi.
-Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, không cho ngươi chịu chút tổn thương nào!
Bốn đao huyệt khiếu đã là cực hạn của Thủy Lưu Hương, nếu đạo huyệt khiếu thứ năm mở ra, Thủy Lưu Hương sẽ không cách nào khống chế cửu hàn tuyệt mạch trong cơ thể, bạo thể mà chết tại chỗ.
Sở Hành Vân tuyệt không cho phép tình huống như thế xảy ra, thời khắc này, hắn đưa mắt nhìn phía trước, bên trong tròng mắt, u minh đồ chậm tại hiện ra, một lần đem tám con hoàng kim cổ viên thu lại bên trong.
-Minh chú!
Sở Hành Vân phát ra một tiếng quát khẽ, u minh đồ văn quay tròn, trong hư không, từng đạo ánh sáng minh chú buông xuống, giáng lâm đến thân thể hoàng kim cổ viên.
Trong khoảnh khắc, thực lực hoàng kim cổ viên bị suy yếu ba phần, chưởng ấn cũng chở nên ảm đạm, áp lực giảm không ít, thế nhưng sắc mặt Sở Hành Vân chở nên trắng bệch như tờ giấy, trong con ngươi, càng chảy ra một đạo huyết lệ!
Phải biết rằng, ánh sáng Minh chú là thiên cấp thiên phú, thời gian thôi động, cần dùng linh lực to lớn, vừa rồi, Sở Hành Vân hạ xuống tám đạo ánh sáng minh chú, tiêu hao lớn, vượt qua cực hạn của hắn.
Phốc.
Một theo một ngụm máu tươi phun ra, ánh sáng Minh chú biến mất trong hư không, hoàng kim cổ viên phát ra tiếng hét rung trời, chưởng ấn đề xuống, đem hắc động trọng kiếm đánh văng ra, toàn lực áp bách trên người Sở Hành Vân.
Sống lưng Sở Hành Vân, hầu như bị chưởng ấn ép cho điên loạn, miệng không ngừng chảy ra tiên huyết, vừa ngẩng đầu, cặp mắt nhiễm máu nhìn Thủy Lưu Hương, hàn khí bao phủ khẽ rãy rụa, ánh mắt có chút loạn.
-Đi nhanh đi, ta chống đỡ không được bao lâu.
Sở Hành Vân chặn lại hoàng kim ấn, nhìn thân thể nhỏ bé đứng lên, vì Thủy Lưu Hương tạo ra một con đường, tiên huyết vẫn nhỏ xuống như trước, nhuộm đỏ mặt đất, càng nhuộm đỏ quần áo Thủy Lưu Hương.
-Đi!
Sở Hành Vân lại hét ra một tiếng.
Âm thanh như sấm, dập dờn trong đầu Thủy Lưu Hương, trong nháy mắt, ánh mắt rãy rụa, trên mặt cười, môi khẽ run, nói từ chữ: