Khoảng cách cổ tinh bí cảnh đóng, chỉ còn mười ngày, nhưng thời gian bên trong cổ tinh bí cảnh chậm hơn ba lần, vậy là còn tới ba mươi ngày.
ầm!
một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, ở bên trong rừng rậm, một con trâu sừng kiếm ngã xuống, thân thể to như ngọn núi nhỏ rơi xuống mặt đất, làm cho mặt đất điên cuồng run rẩy, gợi ra một trận động đất kinh khủng.
ở trước thi thể con trâu sừng kiếm, có hình ảnh hai người.
hai người này, một người cầm trường đao, người còn lại cầm cổ chung, trên người đều tản ra thiên địa lực chất phác, ánh mắt nhìn thi thể trâu sừng kiếm, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Bọn họ, chính là hai người Cố Thiên Kiêu cùng Lâm Tịnh Hiên.
Từ sau khí bí cảnh dị biến, hai người vẫn kết bạn, đi khắp nơi trong bí cảnh, vừa đoạt bảo, vừa thu thập tiên khí, thu hoạch khá phong phú, đã thuận lợi bước vào âm dương cảnh.
Con trâu sừng kiếm trước mặt, tu vi đã đạt đến âm dương cảnh tứ trọng, nếu là ở bên ngoài, cho dù là cường giả âm dương cảnh ngũ trọng cũng không dám làm địch, nhưng ở dưới sự liên thủ của hai người, liền có thể ung dùng tru diệt, có thể thấy được thực lực của hai người tăng lên đoạn lớn.
-Sau khi tinh thần rơi xuống, Cổ Tinh bí cảnh hoàn toàn thay đổi, không chỉ có khắp nơi đầu là trân bảo, tốc độ tu luyện, càng giống như trong mơ, tăng hơn mười lần, chỉ tiếc, ngày mai, chúng ta liền rời khỏi.
Lâm Tịnh Hiên lau tràu máu trên la sinh cổ đao, mắt nhìn về cao phong trung ương.
Trải qua khoảng thời gian này, tu vi của hắn, đã vững chắc ở âm dương cảnh nhị trọng, nếu có thể tiếp tục khổ tu trong mấy ngày, thậm chí hắn còn có thể tiến vào âm dương cảnh tam trọng.
Nhưng mà, thời gian rời đi khỏi cổ tinh bí cảnh là ngày mai.
Thánh địa tu luyện như vậy, hắn không muốn rời đi.
-Đúng vậy!
Cố Thiên Kiêu gật đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm lãnh, nói:
-Chỉ có điều, có thể rời đi khỏi cổ tinh bí cảnh, ngược lại là một chuyện tốt, rất nhanh chúng ta có thể bày ra thực lực của mình ở trên lôi đài, mạnh mẽ chà đạp Bách Lý Cuồng Sinh cùng Lạc Vân, nhận được vinh quang vô tận.
Vừa nghe thấy hai tên người này, ánh mắt Lâm Tịnh Hiên lập tức trầm xuống, nói:
-Hạ lại chà đạp đơn giản như vậy, ta còn muốn biến bọn hắn thành phế nhân, vĩnh viễn bị người đời cười chê!
Nsoi xong, cánh tay phải của hắn run lên, một ánh đao tỏa ra, xẹt qua thi thể trâu sừng kiếm, rơi vào trên vách núi, đem cả sườn núi chặt đi.
Âm thanh ầm âm truyền đến, thời điểm sườn núi sụp đổ, ,núi đá nứt toác, linh lực nhận chìm, hư không đều mạnh mẽ run lên, phong vân biến dị, dị tượng dọa người.
Cùng lúc đó, ở nơi đó cách nhau trăm dặm, trong một vực sâu, cũng có tiếng nổ tương tự vang lên.
Hình bóng Tô Tĩnh An cùng Tô Mộ Chiêu biến thành ánh sáng Lưu quang, chạy ra khỏi thâm uyên, dùng hết tốc lực đi về phía cao phong trung ương, tốc độ nhanh kinh người.
Tu vi hai người bọn họ, cũng bước vào cấp độ âm dương cảnh, thiên địa chi lực lượn lờ trên người, khi di chuyển đều đưa tới thiên địa cộng hưởng.
-Liễu cô nương vẫn không muốn đồng hành?
Tô Tĩnh An nhìn về bên cạnh, nới đó có một vệt tử quang xẹt qua, cũng hướng về phía cao phong trung ương mà tới.
-Cho nàng chút thời gian đi.
Tô Mộ Chiêu cười khổ một tiếng, lắc đầu thở dài.
Trước khi bí cảnh phát sinh dị biến, Liễu Thi Vận được Cổ Cảnh Thiên đưa vào cổ thành, nàng không có thương tổn gì.
Trong khoảnh thời gian này, bọn họ gặp gỡ nhiều lần, nhưng không có kết thành đồng bạn như trước, thậm chí ngay cả trò chuyện đều ít ỏi.
Cổ Cảnh Thiên chết, tuy là có tội phải chịu, nhưng là đối với Liễu Thi Vận mà nói, cũng là kích động to lớn, nếu như người tru diệt Cổ Cảnh Thiên là Bách Lý Cuồng Sinh thì cũng thôi, nhưng đây lại là Sở Hành Vân,người mà nàng có hảo cảm.
Loại tâm lý mâu thuận này, làm Liễu Thi Vận trở nên trầm mặc ít nói, hầu như đều đi một mình, thân đơn bóng chiếc.
Tô Mộ Chiêu dừng một chút, hai con mắt nhìn về phía Tề Tinh thánh điện, nói:
-Bách Lý Cuồng Sinh đâu, hắn còn đang chờ?
Nghe vậy, Tô Tĩnh An thở dài nói:
-Từ sau khi dị biến, vẫn ở nơi đó, ngày hôm qua ta từng khuyên ngăn, hắn lại nói, chỉ cần Lạc Vân kiếm chủ còn chưa xuất hiện, hắn liền không rời khỏi, coi như cổ tinh bí cảnh đóng cửa, hắn cũng không rời nửa bước.
-Có muốn khuyên lần nữa hay không?
Tô Mộ Chiêu có chút không đành lòng, ngày mai, Cổ Tinh bí cảnh sẽ đóng, không biết khi nào mở ra, hoặc có thể không bao giờ mở ra.
-Ngoại trừ Lạc Vân kiếm chủ, ai có thể khuyên được hắn?
Tô Tĩnh An hỏi ngược lại, để Tô Mộ Chiêu sững sờ, sau đó, hai người không hẹn mà thu hồi ánh mắt, trong miệng phát sinh một tiếng cảm thán.
Bên trong Cổ Tinh bí cảnh, tiếng nổ vang rền, tiếng xé gió, nhiều tiếng vang vọng trời cao, tất cả mọi người đều sẽ thôi thúc tốc độ đến tận cùng, toàn lực hướng về cao phong trung ương, chuẩn bị rời đi nơi đây.
Nhưng vào giờ phút này, bên trong hành cung tiên chủ, lại có vẻ yên tĩnh, trong rừng trúc, gió nhẹ nhàng đưa càng trúc đung đưa, thất thải ánh sáng tràn ra như nước, để trong này biến thành một biển ánh sáng.
Nơi trung ương, Sở Hành Vân đang ngồi ngay ngắn.
Giờ khắc này, hai mắt hắn khép kín, toàn thân vào trạng thái tu luyện, nơi quanh thân, có lượn lờ từng tia thiên địa chi iluwjc, phảng phất muốn dùng nhập vào cơ thể Sở Hành Vân.
ở trong ba mươi ngày khổi tu, tốc độ tu luyện Sở Hành Vân kinh người, liền tăng được tứ cấp, bước vào thiên linh cảnh cửu trọng, thời khắc này, hắn đang dẫn tinh thần nhập thể, chuẩn bị xung kích âm dương cảnh!
Tốc độ tu luyện như vậy, có thể nói là khủng bố, truyền ra ngoài, đều khiến người khác trợn mắt há mồm, ngay cả hắn cũng có chút không tin tưởng.
Bất quá, nghĩ về những việc vừa qua, Sở Hành Vân lại cảm thấy là đương nhiên.
Bên trong khoảnh thời gian này, người chỉ đạo hắn là Thủy Lạc Thu, nàng toàn tâm toàn ý truyền thụ, khong bảo lưu lại nửa điểm, đem hết thảy kinh nghiệm tu luyện, hết những thần thông nghịch thiên, đều triển khai ra, không hề bảo lưu.
Trong khoảnh thời gian này, hắn hưởng thụ nội tình Tinh Thần tiên môn, thiên tài đại bảo vô số, linh trận diệu pháp vô cùng, có một ít thượng cổ đan dược, Sở Hành Vân chưa từng nói, dược liệu kinh người.
ở dưới sự giúp đỡ đó, tu vi hắn không chi đột phá liên tiếp, mỗi lần đột phá, kinh mạch cùng linh hải đều được cọ rửa, cảnh giới cực kỳ vững chắc, có thể nói là hoàn mĩ.
Đương nhiên, ba mươi ngày khổ tu này, tuy mệt, nhưng Sở Hành Vân có cảm giác phản phác quy chân.
Hắn thường cùng Thủy Lạc Thu thảo luận kinh nghiệm tu luyện, vừa rút ra chân lý tu luyện, sau khi tu luyện, có thể hàn huyên, ân ái với Thủy Lưu Hương, thỏa thích yêu thương trong lòng.
Đây là thời điểm vui sướng nhất Sở Hành Vân cảm nhận được từ trước tới nay.
Cuộc sống như thế, làm hắn khát vọng, không có cừu hận, càng không có áp lực, chỉ có tu luyện cùng người mình yêu.
ầm!
liền vào lúc này, trong cơ thể Sở Hành Vân truyền đến một âm thanh.
Độ tnhiene, thiên địa chi lực lượn lờ hư không, giống như nước mưa, nhỏ xuống thân thể Sở Hành Vân, lập tức hòa vào bên trong, rót vào lục phủ ngũ tạng, đi vào kinh mạch toàn thân, làm ho toàn thân hắn hiện lên vẻ óng ánh huyền diệu.
Xèo! Xèo!
Cùng lúc này, hai tiếng xé gió vang lên, Thủy Lạc Thu cùng Thủy Lưu Hương xuát hiện bên ngoài dừng trúc.
Con mắt Thủy Lạc Thu nhìn Sở Hành Vân như nhìn môn sinh đắc ý của mình, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, gật đầu liên tục nói:
-Thiên địa chi lực hòa vào cơ thể, liền rèn luyện kinh mạch và linh hải, đồng thời ngưng tụ hoa văn trên xương cốt, cuối cùng cũng không để ta thất vọng!