Bên trong cổ tinh bí cảnh, cũng không có nhật nguyệt, nhưng hành cung tiên chủ, lại như một tiểu thế giới vậy, bầu trời xoay chuyển, mặt trời hiện lên, khắp nơi lộ ra sức sống.
Con ngươi Thủy Lưu Hương chẫm rãi mở ra, nàng tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Đêm đó, nàng ngủ rất an ổn, thoải mái, cảm giác gông xiềng trong lòng, cũng đã bỏ đi, chưa bao giờ an bình như vậy.
Hai mí mắt mở ra, liền thấy mình nằm trong lòng Sở Hành Vân, hắn đã tỉnh rồi, dựa người vào giường trúc, mang con mắt say đắm nhìn nàng, nơi khóe miệng, còn mang theo một nụ cười.
-Tỉnh rồi?
Sở Hành Vân đưa tay ra, nhẹ nhàng đùa nghịch sợi tóc Thủy Lưu Hương, hành động rất nhẹ, tiếng nói rất ôn nhủ, phảng phất sợ Thủy Lưu Hương từ bên người hắn biến mất.
Thủy Lưu Hương gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Tối hôm qua, nàng cũng hàn huyên hồi lâu với Sở Hành Vân, kể truyện cho lẫn nhau về hai năm qua, có thống khổ, có kinh ngạc, có vui mừng, cũng có cảm động, không hề bảo lưu chút nào.
Một đêm ngắn ngủi, hai người càng thêm thấu hiểu rõ đối phương, cách biệt hai năm, một lần nữa được xóa bỏ, càng thêm chặt chẽ, quý trọng nhau hơn trước.
Sau một đêm, từ trong giấc mộng tỉnh lại, ánh mắt hai người đều ngập tràn cưng chiều, cảm giác này, rất đẹp, để Thủy Lưu Hương không có cách nào hình dùng bằng ngôn ngữ.
-Nếu đã tỉnh rồi, vậy đứng lên đi.
Sở Hành Vân vỗ nhẹ phía sau lưng Thủy Lưu Hương, đứng thẳng dậy, khẽ nói:
-Lưu Hương, ta vẽ mi cho ngươi.
-Vẽ mi? Thủy Lưu Hương hơi kinh ngạc nhìn Sở Hành Vân, Sở Hành Vân gật đầu, đưua tay ôm Thủy Lưu Hương vào, khẽ mở hộp gỗ, bên trong có dụng cụ chỉnh tề, phát ra mùi thơm nhàn nhạt.
-Vân ca ca.
Trong mắt Thủy Lưu Hương kinh ngạc, con ngươi quét tới, đã thấy Sở Hành Vân lấy bút vẽ ra cẩn thận từng li từng tí, đồng thời dùng hai ngón tay nghẹ vuốt, vẻ mặt càng thêm chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ.
-Làm sao? Không tin ta?
Sở Hành Vân cảm giác được ánh mắt Thủy Lưu Hương, trong miệng phun ra một tiếng trêu ghẹo, đồng thời, ngón tay cầm bút của hắn nhẹ nhàng vung lên.
Thủy Lưu Hương bị dáng dấp Sở Hành Vân chọc cười, lắc đầu nói:
-Ta tin tưởng Vân ca ca, bắt đầu đi.
Ánh nắng sớm chiếu vào từ ngoài cử, rơi vào trên gương mặt Thủy Lưu Hương, cũng rơi vào trên quần áo nàng, Sở Hành Vân cười nhẹ, chậm rãi nâng bút lên.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng rất ngọn ngàng, mỗi một bút hạ xuống, đều như gió chảy mây trôi, trong con ngươi đen kịt, phản chiếu vẻ mặt Thủy Lưu Hương, bút vẽ xẹt qua, không phải hình mi, mà là yêu thương dâng trào của hắn.
Đồng dạng, Thủy Lưu Hương cũng nhìn Sở Hành Vân chăm chú.
Nàng có thể thấy được trong mắt Sở Hành Vân có mình, đồng thời, trong mắt nàng cũng chỉ có Sở Hành Vân.
Tầm mắt hai người va chạm trên không chung, như quên hết mọi thứ, quên cả tâm tư, quên sạch sành sanh, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
Một bút ghi lại, miêu tả là tình yêu say đắm của Sở Hành Vân.
Một mắt hơi động, phản chiếu hạnh phúc của Thủy Lưu Hương.
Hai người, nhất động nhất tĩnh.
Người vẽ mĩ, người ngưng mắt.
Thời khắc này, bọn họ như thần tiên quyến lữ trong bức tranh, đẹp đến nỗi kinh tâm động phách, càng khiến người ta say mê ở trong đó, phảng phất chỉ cần hơi mất tập trung, liền vĩnh viễn không thể rời mắt.
-Được rồi.
Không biết qua bao lâu, Sở Hành Vân nhẹ nhàng thả bút xuống, ánh mắt nhìn Sở Hành Vân, dường như đang thấy tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ vậy.
Thủy Lưu Hương dời mắt qua, nhìn vào gương, chiếu ra khuôn mặt thanh tú của nàng, con ngươi trong suốt như bảo thạch, lông mày cong, rất đẹp, hoàn mĩ không một tì vết, không có vết sót vào.
-Vẽ thật đẹp.
Thủy Lưu Hương kinh ngạc nhìn vào gương.
Bên trong Cửu hàn cung, tất cả đều là đệ tử nữ, trong đó, tự nhiên không thiếu người khuynh quốc khuynh thành, những người kia, vẻ mặt nwhu thiên tiên, nhưng so vẽ mi với Sở Hành Vân, đều không đáng nhắc tới.
-Một đời trươc, sau khi chúng ta rời khỏi Phong tây thành, liền bắt đầu lang thang ở Lưu Vân hoàng triều, sinh hoạt đầu đường xó trợ, ở một lần vô tình, ta nhật được một cái bút vẽ mi, từ đó về sau, mỗi ngày ta đều giúp ngươi vẽ mi, hình bướm này, chính là hình mi ngươi thích nhất, cũng là hình duy nhất ta vẽ.
Sở Hành Vân đứng bên cạnh Thủy Lưu Hương, hai tay để lên vai nàng, nhìn vào gương đồng, chăm chú để hắn nghĩ về ngàn năm trước, ôn nhu nói:
-Tuy nói ta đã sống lại một đười, quỹ tích sinh mệnh cũng thay đổi, nhưng có một sự tình, mãi mãi không thể thay đổi, bút mi của ta, chỉ có thể vì ngươi mà vẽ.
-Từ nay về sau, mỗi ngày rời giường, Vân ca ca sẽ vẽ mi cho ta sao?
Thủy Lưu Hương xoay người hỏi Sở Hành Vân, trong mắt nàng, đã có ánh lệ.
Đối với sự tình đời trước, Thủy Lưu Hương không biết được, những nàng có thể cảm nhận được loại chân thành cùng ôn nhu trong tiếng nói Sở Hành Vân, liền như mi Diệp này, khiến cho nàng không nhịn được mà động dùng.
-Chỉ cần ngươi không chê ta, một đời này, ta nguyện vẽ mi cho ngươi.
Sở Hành Vân cười ôn nhu.
Hắn bế, Thủy Lưu Hương sẽ không quan tâm hắn họa mi cho nàng, mà nàng yêu thích tâm ý.
Nàng muốn đơn giản như vậy, Sở Hành Vân làm sao không đáp ứng.
Một đời trước, Sở Hành Vân chỉ vẽ cho Thủy Lưu Hương.
Mà ở kiếp này, điểm ấy cũng không thay đổi, chỉ vì nàng mà vẽ, càng nguyện vẽ một đời.
Lúc này, bên ngoài cửa trang viên.
Thủy Lạc Thu đứng đó, con mắt nhìn thấy cảnh này, không khỏi ngây dại, yên tĩnh đứng đó, ánh mắt ôn nhuh như nước, không biết suy nghĩ gì.
Một lúc sau.
Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, không có lên tiếng, mà yên lặng rời đi trang viên, trở lại nhà gỗ của mình.
Chẳng biết lúc nào, trong tay Thủy Lạc Thu hiện ra một bầu rượu, bên trong ấm, rượu mát lạnh, tỏa ra một hương rượu nồng nặc, tràn ngập trong rừng trúc, phảng phất để không khí đều có mùi hương.
Thủy Lạc Thu ngửa đầu, uống một hớp rượu ngon.
Vào giờ phút này, nàng hoàn taofn không còn tư thái ung dùng, trong lúc phất tay, càng mang theo một phần phóng khoáng, nhưng càng nhiều sắc sầu bi.
-Nguyện một đời chấp bút, vẽ hình mi liễu!
-Đế Thiên Dịch, lúc trước ngươi cũng nói với ta như vậy, nhưng ngươi giờ khắc này, ở nơi nào?
Ánh mắt Thủy Lạc Thu nhìn vào hư không, giống như đang phát tiết, phun ra một tiếng tự giễu.